Một câu nói ấy vừa cất lên, đám người vây xem liền đưa mắt nhìn nhau, không hiểu vì sao An Như Yên lại nói như vậy. Tiêu lão bá cũng dường như hứng thú, cười cười hỏi:
“Ồ? Tiểu cô nương, sao lại nói thế?”
An Như Yên mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì thì vị đệ tử mất linh phù kia đã lộ vẻ khó chịu, lên tiếng trước:
“An đạo hữu, nếu tại hạ nhớ không lầm, thì ngươi đến sau, đúng chứ? Ngươi chưa thấy toàn bộ sự việc, sao có thể chắc chắn chuyện này không liên quan tới hắn?”
An Như Yên mỉm cười thản nhiên, bước đến bên Tiêu lão bá, nhìn vị đệ tử kia nói: “Đạo hữu nói chẳng sai, ta quả thật đến sau, không trông thấy mọi chuyện, nhưng Tiêu lão bá ngày ngày đều dọn dẹp trong viện của chúng ta, suốt bao ngày qua chưa từng nghe ai bị mất món gì. Bởi thế ta tin, lão tuyệt không phải hạng người trộm cắp.”
Vị đệ tử nọ nghe lời An Như Yên nói rõ ràng thiên vị Tiêu lão bá, liền tỏ ra bất mãn: “Nói tới nói lui, An đạo hữu cũng chẳng có chứng cứ gì cho thấy lão không lấy linh phù của ta, chỉ là cảm tính của ngươi mà thôi. Vậy tại hạ cũng có thể nói lão ta trước nay chỉ giả vờ giả vịt để chúng ta lơ là cảnh giác, đợi thời cơ chín muồi mới ra tay thì sao?”
An Như Yên thấy đối phương cố chấp cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play