Lý Đức hoàn toàn không ngờ Tô Linh lại nói lời cảm tạ, ngây ngẩn tại chỗ, cảm giác như được sủng ái mà lo sợ: nữ ma đầu này... lại cảm ơn hắn?
Hồi lâu sau, hắn ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Chuyện ở Bách Hoa Linh Cốc, ta không nhớ rõ nữa.”
Tô Linh thấy hắn còn cố ra vẻ, bật cười: “Không nhớ thì thôi, dù sao lời nên nói ta cũng nói rồi.”
Lý Đức siết chặt tay dưới tay áo, lưỡng lự một lúc rồi hít sâu một hơi, cúi đầu, vẻ mặt phức tạp: “Thật ra ta... trước khi rời Lôi Minh Sơn, đã lén để lại ít bạc cho nhà Cẩu Đản và thúc thúc hắn.”
Tô Linh khẽ sững người, nàng không ngờ Lý Đức sẽ chủ động nhắc đến chuyện ở Lôi Minh Sơn, càng không ngờ hắn người từng ra vẻ lạnh nhạt khi ấy lại lặng lẽ làm vậy trước khi rời đi.
Lý Đức cúi đầu, khó nhìn rõ thần sắc, giọng trầm xuống: “Hôm đó sau khi luận đạo rời khỏi nhà Cẩu Đản, cả đêm ta đạo tâm bất ổn, nhắm mắt là thấy toàn cảnh máu me khi đó.”
“Ta bỗng nhận ra mình đã thành ra dạng gì: vì tu luyện mà có thể không màng tất thảy, một kẻ đã quên đi sự kính sợ và tôn trọng với sinh mệnh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play