Không ngoài dự liệu của Tô Linh, Thẩm Cửu Thư ngẩng đầu lên, gượng cười còn khó coi hơn khóc, nghiến răng nghiến lợi an ủi mấy tên đệ tử gây họa: “Ha… ha… có gì to tát đâu chứ, đệ tử Huyền Lăng Tông ta là hạng người hay so đo vậy sao? Cái… cái Vân Thiên Bào này… gia gia sớm đã muốn đổi rồi!”
Nói xong, Thẩm Cửu Thư liền cởi tấm áo choàng ném vào nhẫn trữ vật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Sắp thi đấu rồi phải không? Vậy thì tranh thủ thôi, gia gia ta xin cáo lui trước.”
Hắn không để đám đệ tử kia kịp mở miệng, để lại mỗi An Như Yên đứng đó, trong ánh nhìn của muôn người, phóng một cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
Mấy đệ tử nhìn nhau, đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp nạn. Không ngờ công tử Thẩm gia lại là người dễ tính như vậy, tha cho họ nhẹ nhàng đến thế.
Xem ra Huyền Lăng Tông đúng là danh môn chính phái, một công tử Thẩm gia, một tiểu thư Mộc gia, nhìn thì chẳng ai dễ chơi, vậy mà chẳng ai mượn thế áp người. Cách dạy dỗ của Huyền Lăng Tông quả có chút đạo lý.
Tô Linh không hề hay biết mình bị đám người xem náo nhiệt lôi ra so sánh với Thẩm Cửu Thư, nhưng nàng biết rõ, Thẩm Cửu Thư nhất định đang trốn vào chỗ nào đó âm thầm nuốt giận.
Quả nhiên, lúc này Thẩm Cửu Thư đang ở một góc vắng người, lôi tấm Vân Thiên Bào ra dùng đủ loại pháp thuật để làm sạch. Nhìn mấy vết bẩn không sao tẩy nổi trên áo, hắn suýt rơi lệ. Đây là tấm áo choàng mà hắn yêu thích nhất cơ mà!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT