Tô Linh thật không ngờ mình chỉ nói một câu mà đã có sát thương lớn đến vậy, đối với vị sư muội hay khóc lóc này nàng thực sự phục sát đất.
Tô Linh vỗ vai Thanh Việt, giọng bất đắc dĩ: “Được rồi, ta đi, ngày mai ta đi.”
Thanh Việt vừa nghe xong liền dùng tay áo lau nước mắt, xoay người lại, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng Tô Linh, nụ cười trên mặt còn mang theo vài phần xấu hổ, vội vàng giải thích một cách vụng về: “Tốt quá, tốt quá… Vừa rồi muội chỉ bị gió làm cay mắt thôi.”
Nói xong, còn khẽ hít mũi một cái.
Tô Linh rất phối hợp mà giả vờ như mình mù thật, nàng tin, nàng thật sự tin lời ấy.
Thanh Việt thấy Tô Linh không vạch trần, lập tức nói: “Vậy… vậy muội về trước, Tô tỷ, mai gặp.”
Trong ánh nhìn nghi hoặc của Tô Linh, Thanh Việt hốt hoảng cưỡi kiếm bay đi, quả nhiên chưa được bao lâu lại quay ngược trở về, cả khuôn mặt đỏ rực như sắp bốc cháy: “Muội… muội quên nói giờ mất rồi, giờ Dậu mai có được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT