Tô Linh cạn lời: “Người già rồi nói gì kỳ vậy, ta nhớ hắn làm gì chứ?”
Huyền Thanh Tử vuốt râu, hừ lạnh: “Ngươi không nhớ hắn thì sao nghĩ đến việc tốt như vậy lại chọn hắn mà chẳng chọn kẻ khác?”
Tô Linh suy nghĩ đôi chút, sau cùng thẳng thắn đáp thật: “Lý Hàn Quang tuy ánh mắt có phần kém, tu vi cũng không phải cao nhất trong đệ tử bản môn, nhưng hắn thiên phú xuất chúng, lòng dạ chính nghĩa, rất có uy tín giữa các đồng môn. Tuy không quá khéo léo, nhưng lại giữ được bản tâm thuần hậu, dù trong tình huống nào cũng sẽ một lòng hướng về tông môn, tuyệt đối không làm chuyện tổn hại đến Huyền Lăng Tông. Nếu để hắn làm tông chủ, nhất định có thể đưa tông môn phát dương quang đại.”
Tô Linh quả thực không nói sai. Nếu sau này tông môn gặp đại nạn, trong nguyên tác, đám người kia chỉ có Lý Hàn Quang là chịu đứng ra vì Huyền Lăng Tông mà chết trận.
Về sau, dù An Như Yên bên gối khuyên hắn làm chuyện tổn hại tông môn, nhưng dù đã thành đạo lữ với nàng ta, Lý Hàn Quang vẫn không làm, đủ thấy hắn trong chuyện tông môn vô cùng đáng tin cậy.
Huyền Thanh Tử thấy Tô Linh khen Lý Hàn Quang như thể đóa hoa nở rộ, nhưng thần sắc nàng thản nhiên, nhớ tới việc tiểu đồ đệ từng lập thệ cả đời không kết đạo lữ với Lý Hàn Quang, lão cũng yên tâm phần nào.
Cái con nhóc từng si mê Lý Hàn Quang khiến sư phụ như lão cũng không dám nhìn thẳng. Nay ra dáng thế này, quả thật là vì chữ tình mà trễ nải con đường tu đạo. Lão làm sư phụ sau này nhất định phải trông chừng cho kỹ, không để con heo nào làm lỡ cây cải trắng nhà mình nữa!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT