Cánh cửa đóng lại, An Du Bắc lập tức ném món đồ như thể đang cầm củ khoai nóng.
Cậu lúng túng đứng dậy, hoảng hốt nhìn Quý Thương: “Chồng ơi, em thề đó không phải đồ của em đâu! Em không hiểu sao nó lại nằm trong túi của em! Hồi nãy em ăn lẩu cay làm bẩn áo, định giặt mà tìm hoài không thấy nước giặt. Em mới nghĩ chắc trong túi đồ dùng cá nhân sẽ có... Nhưng bên trong chỉ có mấy món ấy thôi, em lấy ra từ vali mà chưa hề mở ra xem, nên em không biết trong đó là gì…”
An Du Bắc líu lo giải thích một tràng dài, mặt đỏ bừng như quả táo chín, đến cả người cũng nóng hầm hập.
Hiện tại trông cậu chẳng khác gì một con cua vừa được luộc chín—chỉ cần bóc vỏ là có thể ăn ngay.
An Du Bắc nói với giọng đầy tủi thân, suýt khóc: “Chồng ơi, anh phải tin em, thật sự không phải của em đâu mà.”
[Chồng có tin mình không nhỉ? Có khi lại nghĩ mình là kẻ đói tình, cần “đồ chơi nhỏ” để tìm cảm giác?]
[Trời ơi, danh dự của mình… Giờ làm sao chứng minh là chưa từng sử dụng cơ chứ?] 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play