“Lục Cẩm Sinh, cậu nghĩ mình là ai chứ? Cậu chỉ là một kẻ rác rưởi, mà rác thì nên ở trong thùng rác. Đừng tưởng rằng cậu cũng mang họ Lục thì ngang hàng với tôi. Cậu như thế mà đòi so với tôi sao? Năm xưa mẹ câu leo lên giường của ba tôi, rồi sinh ra cậu, một đứa con riêng không thể lộ mặt. Bây giờ cậu định làm gì? Trở thành cậu chủ nhà họ Lục sao? Đúng là mơ tưởng viễn vông.”
Cả người Lục Cẩm Sinh ướt sũng, chìm trong hồ bơi, gương mặt lạnh lùng không nói lời nào.
Những lời sỉ nhục như thế, ngày nào cậu ấy cũng nghe, cũng đã quen rồi.
Người đứng trên bờ mắng cậu ấy chính là cậu chủ nhà họ Lục, cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu, Lục Cẩm Trình.
Năm xưa, mẹ cậu bị tên cặn bã Lục Chấn cưỡng ép, sau đó mang thai, vì không nỡ bỏ đứa bé nên mới sinh ra cậu ấy.
Lúc Cẩm Sinh nhìn mẹ mình nhẫn nhịn bao năm qua, chưa từng nhận một xu nào từ nhà họ Lục, chỉ để giữ lại chút tôn nghiêm.
Giờ đây, mẹ cậu ấy lại bị người ta bôi nhọ, gọi là kẻ đào mỏ đầy toan tính. Dưới làn nước lạnh, Lục Cẩm Sinh siết chặt nắm tay.
Cậu ấy vẫn chưa đủ mạnh để phản kháng.
Nhưng rồi sẽ có một ngày, chính tay cậu ấy sẽ trả lại tất cả những lời sỉ nhục hôm nay.
Lục Cẩm Sinh lạnh lùng quét mắt nhín những người đứng trên bờ, ghi nhớ mối thù này.
Lục Cẩm Trình vẫn chưa chịu buông tha, ra lệnh cho những kẻ khác xuống nước, ép Lục Cẩm Sinh chìm sâu hơn.
Anh ta nhất định phải hành hạ Lục Cẩm Sinh, không để đối phương yên ổn.
Lục Cẩm Sinh chỉ là một nhân viên phục vụ bán thời gian trong bữa tiệc này, đương nhiên không dám gây chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc cho người ta thao túng.
Liên tục bị dìm xuống nước, mùi thuốc tẩy xộc vào mũi khiến cậu ấy gần như không thể thở nổi.
Vừa ngoi lên mặt nước, cứ tưởng sẽ lại bị ép xuống, cậu ấy nín thở, nhưng bật ngờ cảm giác lực đạo trên cánh tay biến mất. Bên tai vang lên một giọng nói êm tai: “Các người quá đáng rồi, sao có thể bắt nạt người khác như vậy?”
Giọng nói này rất quen thuộc, giống hệt như người gọi cậu ấy là anh. Giọng nói mang theo chút non nớt, mềm mại như trẻ con.
Lục Cẩm Sinh mở mắt ra, liền thấy một bóng dáng đứng bên hồ bơi, chống tay lên hông, tức giận trách móc.
“Lấy đông hiếp yếu thì có gì hay ho chứ? Cậu ấy chỉ là một nhân viên phục vụ, chăm chỉ làm công việc của mình, có chọc gì đến các người đâu? Nếu các người còn bắt nạt cậu ấy, tôi sẽ gọi anh Thương đến đánh các người.”
Lục Cẩm Trình cười nhạo một tiếng: “An Du Bắc, đầu óc cậu có vấn đề à? Ở đây làm anh hùng cái gì?”
“Liên quan gì đến cậu? Cậu còn chưa rõ mình thế nào sao?”
“Một vị hôn phu vẫn chưa bị đuổi khỏi nhà họ Quý à?”
Một người khác cũng lên tiếng: “Đúng đó An Du Bắc, chẳng lẽ cậu quên cách nịnh nọt cậu chủ Lục rồi à? Bây giờ lại đi giúp kẻ thù của anh ấy, tôi thấy cậu thật sự không muốn sống nữa rồi.”
“Nếu An Du Bắc đã muốn làm anh hùng, vậy chúng ta cũng đánh cậu ta đi!”
An Du Bắc tức giận, không chịu lùi bước. Điều khiến cậu bực bội nhất lúc này chính là việc nguyên thân từng mù quáng, đi theo làm tay sai cho Lục Cẩm Trình. Làm ơn chọn phe một cách cẩn thận, ít ra phải đạt tiêu chuẩn về nhan sắc chứ.
Bị nhiều người chế giễu và sỉ nhục, An Du Bắc tức giận, lớn giọng gọi sang bên cạnh: “Anh Thương, có người bắt nạt em!”
Lục Cẩm Trình liếc sang một phía, nhìn thấy vẻ mặt Quý Thương vô cùng lạnh lùng, anh ta càng cười lớn hơn.
Mọi người đều biết An Du Bắc chỉ là một con chó trong giới hào môn, sớm muộn gì cũng trở thành chó hoang. Không ngờ hôm nay, con chó hoang ấy lại thay đổi, bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày.
Thật nực cười.
Ai mà không biết Quý Thương là người cực kỳ lạnh lùng, luôn thờ ơ, không bao giờ quan tâm đến An Du Bắc hay chuyện ngoài lề. An Du Bắc lại gọi Quý Thương giúp đỡ, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?
“An Du Bắc, nếu cậu chưa uống thuốc thì mau về uống đi, đừng có phát điên ở đây. Mau cút đi, đợi tôi xử lý xong chuyện với Lục Cẩm Sinh rồi sẽ tính sổ với cậu.”
Ngay lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Cậu chủ Lục muốn xử lý ai?”
Nghe thấy giọng nói kia, Lục Cẩm Trình khẽ cứng người, không thể tin quay đầu lại, nhìn Quý Thương.
Quý Thương thật sự bước đến sao?
Lục Cẩm Trình căng thẳng nuốt nước bọt, không nói lời nào. Ngay sau đó, anh ta nhìn thấy An Du Bắc như chú chim nhỏ lao vào lòng Quý Thương, làm nũng: “Anh ơi, họ bắt nạt em!”
Lục Cẩm Trình: “…!”
Trời má, trời má, trời sập rồi hả?
Tại sao quan hệ giữa họ lại tốt như vậy?
Quý Thương xoa xoa đầu của An Du Bắc, dịu dàng nói: “Tiểu Bắc đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ em.”
An Du Bắc ấm ức gật đầu.
Lục Cẩm Trình lại kinh ngạc lần nữa, Quý Thương mà cũng có lúc dịu dàng thế này sao? Giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại, như thể sợ làm người trong lòng hoảng sợ.
Thật là kỳ lạ.
“Thưa Quý tiên sinh, chính An Du Bắc là người lo chuyện bao đồng trước, chúng tôi chỉ mắng cậu ta vài câu, xét cho cùng thì cậu ta đáng bị như vậy.”
Nếu không xen vào chuyện người khác thì đã không có chuyện gì xảy ra. Muốn làm anh hùng mà không cho người ta mắng sao? Loại người này đúng là đáng bị dạy dỗ.
Lục Cẩm Trình thật sự sợ Quý Thương, nhưng anh ta vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo khi đối diện với anh.
Nhà họ Lục giàu hơn nhà họ Quý, Quý Thương trước mặt ông nội của anh ta cũng phải cúi đầu nhún nhường, vậy nên anh ta không cần phải sợ.
Tự nhủ là vậy, nhưng Lục Cẩm Trình vẫn không thể ngăn đôi chân mình run lên.
Quý Thương bước đến trước mặt Lục Cẩm Trình, lạnh nhạt nói: “Tiểu Bắc muốn làm gì thì làm, sao lại gọi là lo chuyện bao đồng?”
Lục Cẩm Trình nghẹn lời, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Cái người này, đây là lời thoại của anh à? Cầm nhầm kịch bản rồi phải không? Cách nuông chiều vô điều kiện này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng cao lãnh của anh.
An Du Bắc rõ ràng là kẻ thù của anh, vậy mà bây giờ anh lại bảo vệ cậu ta?
Lục Cẩm Trình cảm thấy thế giới này thật hỗn loạn.
“Quý tiên sinh, mỗi người đều có nguyên tắc riêng. Chính An Du Bắc không tuân thủ nguyên tắc, phá hỏng chuyện của tôi trước, tôi mắng cậu ta cũng là lẽ đương nhiên.”
“Vậy sao?” Quý Thương tiến lên một bước, khiến Lục Cẩm Trình hoảng sợ lùi lại liên tục.
“Muốn bắt nạt tiểu Bắc, cũng phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không.” Quý Thương quét mắt nhìn mọi người có mặt: “Các người đã làm tiểu Bắc sợ hãi, hãy xin lỗi đi.”
Mọi người bối rối nhìn nhau.
Cuối cùng, Lục Cẩm Trình là người đầu tiên nói xin lỗi rồi vội vàng rời đi, những người khác cũng lần lượt xin lỗi rồi rời khỏi.
Sau khi không gian trở nên yên tĩnh, An Du Bắc nói cảm ơn với Quý Thương, sau đó đến bờ hồ, đưa tay ra: “Họ đi rồi, lên đi.”
Quý Thương đứng trên bờ, nhíu chặt đôi mày. Dùng xong là bỏ, cậu em trai này của anh thật sự hơi giống tra nam. Nhưng cảm giác An Du Bắc dựa dẫm vào mình khiến anh thấy không tệ chút nào.
Lục Cẩm Sinh đứng trong hồ bơi, nhìn nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của An Du Bắc mà nhất thời ngẩn người.
Đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu ấy, cũng là người đầu tiên tôn trọng, gọi cậu ấy là anh.
Lục Cẩm Sinh cảm thấy bóng tối trong lòng dần được xoa dịu, cậu ấy hướng về bàn tay duy nhất có thể kéo mình ra khỏi vực sâu.
Nhìn thấy Lục Cẩm Sinh buông bỏ sự đề phòng, từng bước tiến về phía mình, An Du Bắc cười rạng rỡ không giấu nổi niềm vui.
[Mình cứu nam chính, trở thành ân nhân của cậu ấy. Sau này khi nam chính thành đạt, chắc chắn sẽ nhớ đến nhà họ Quý.]
[Đến lúc đó, dưới sự bảo vệ của hào quang nam chính, nhà họ Quý sẽ thuận buồm xuôi gió, không gặp phải bất kỳ khó khăn nào. Đúng là một kế hoạch thông minh, dùng cách riêng để bảo vệ người thân.]
[Dựa vào nam chính để gây ảnh hưởng, mình chính là người đầu tiên xuyên sách làm điều này trong lịch sử.]
Quý Thương không hiểu hết những suy nghĩ trong lòng An Du Bắc, nhưng anh cảm nhận được sự quan tâm và bảo vệ mà cậu dành cho mình và Quý Đông Thăng.
Tuy nhiên, trong lòng anh có chút khó chịu khi thấy An Du Bắc nắm tay Lục Cẩm Sinh.
Sao có thể như vậy được?
Thế là Quý Thương nhanh chóng ra tay trước, nắm lấy tay Lục Cẩm Sinh, kéo cậu ấy lên bờ.
Lục Cẩm Sinh: “…!”
Tay tôi muốn nắm không phải bàn tay này.
“An Du Bắc: “…!”
Hình như có gì đó không đúng ấy nhỉ?
Tội lỗi, tội lỗi, vô tình cướp đất diễn của nữ chính rồi.