An Du Bắc sững sờ, theo phản xạ lùi về phía sau và đâm sầm vào Triệu Phi đang theo sát phía sau. Triệu Phi mệt đến mức thở hổn hển, cũng đã nghe thấy âm thanh vang lên từ trong căn phòng.
Âm thanh quá lớn, không thể làm ngơ. Thậm chí cách xưng hô cũng nghe rõ mồn một, cộng thêm tiếng cọt kẹt của giường bị lẫn vào đó…
Triệu Phi không phải dạng mặt dày, vừa nghe đã đỏ bừng cả mặt, im lặng mà ngượng ngùng. Cậu ấy hiểu ý của An Du Bắc, ở chỗ này không nổi, muốn đổi sang nơi khác để nghỉ ngơi. Chính cậu ấy cũng muốn đổi chỗ, nhưng đôi chân run rẩy không cho phép cậu ấy làm điều đó.
“Nói thật nha, tôi thật sự đi không nổi nữa rồi.”
Vác theo Vương Mãnh không khác gì mang theo bao cát chạy việt dã mười cây số, cạn kiệt sức lực luôn. Cậu ấy mệt đến mức nằm xuống giường là ngủ được ngay, không quan tâm môi trường nữa.
An Du Bắc cũng không khá hơn là bao. Tuy Lục Cẩm Sinh không nặng như Vương Mãnh, nhưng vẫn là một người trưởng thành đấy.
Đang do dự thì dì cho thuê trọ quay lại gọi họ: “Sao lại đứng ngây ra đó? Hai phòng này là của các cháu mà, mau vào đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT