An Du Bắc kiên quyết biện minh cho bản thân, hoàn toàn không tin rằng mình là kiểu người nói ra những lời “vô liêm sỉ” như vậy. Gì mà dạy hôn chứ, nghĩ đến thôi đã ngại muốn chết rồi, sao có thể nói ra miệng được? 
Cậu nhất định là còn chưa tỉnh ngủ, nên mới tưởng mình nghe thấy mấy lời kỳ quặc đó. 
An Du Bắc nằm trên giường bệnh, kéo chăn trùm kín đầu, lí nhí: “Em nhất định là chưa tỉnh, em ngủ tiếp đây…”
[Đúng rối, mình chưa tỉnh mà. Sao mình lại nói mấy lời như thế được?]
[Chỉ là giấc mơ thôi, làm sao mà là thật được chứ!]
Nhưng hành vi “giấu đầu lòi đuôi” này không thể giúp cậu tránh được chuyện. Quý Thương kéo chăn xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tiểu Bắc không định thừa nhận sao? Có cần tôi diễn lại để em nhớ không?” 
An Du Bắc trợn tròn mắt, nhìn anh tiến lại gần mà quên cả cử động. Toàn thân cậu như bị hóa đá, không nhúc nhích nổi. Tim của An Du Bắc rối như tơ vò. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play