Quyết định xong tuyến đường hành quân, Hồ Bất Quy liền đem mệnh lệnh này truyền xuống. Tướng sĩ sớm đã quen với cách Lâm tướng quân dùng kỳ binh rồi, muốn trở lại hẻm núi Hạ Lan thì phải xuyên qua sự phong tỏa của ba mươi vạn người Đột Quyết, tiến quân vào thảo nguyên cũng nguy hiểm ngang với việc đối diện với trùng vây của người Hồ. Dù ngang dọc gì thì cũng chỉ là chữ chết thôi, so với việc bị sáu vạn người Đột Quyết giáp kích tiêu diệt, thì không bằng thâm nhập vào thảo nguyên làm một trận oanh oanh liệt liệt.
Năm nghìn nhân mã vô thanh vô tức thay đổi phương hương, đi ngược lại còn đường ban đầu. Từ đông hướng sang tây, trong bóng đêm mênh mông, bước vào thảo nguyên bao la.
Lâm Vãn Vinh dừng ngựa nhìn lại, trong bóng đem mênh mông, nhìn không rõ nơi giao tiếp giữa đại mạc và thảo nguyên, càng không nhìn thấy hẻm núi Hạ Lan từng ngày đêm mơ mộng.
Lần này ngày càng rời xa cố hương rồi, Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Đại tiểu thư, Ngưng Nhi, tiên tử, An hồ ly… không biết còn có thể sống trở lại gặp các nàng không? Trong lòng hắn chợt sinh chút cảm giác bi thương tê tái, vành mắt như có chút ươn ướt.
Cao Tù ở bên cạnh, nhìn thần sắc là biết tâm sự của hắn, liền an ủi:
- Lâm huynh đệ, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định có thể trở về. Lão Cao to cho dù liều cái mạng này, cũng phải bảo vệ chu toàn cho ngươi.
Lâm Vãn Vinh cười gật đầu nhưng không nói gì. Ánh mắt hắt vừa liếc qua liền nhìn thấy cỗ xe ngựa hoa lệ đang đi giữa đội ngũ, trầm mặc rất lâu mới nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play