Cao Tù hoảng sợ, vội vàng lắc đầu:
- Lâm huynh đệ, không được đâu, ngàn lần không được. Đại Hoa quân ngũ chúng tôi có phép tắc đàng hoàng, nếu quân sĩ dám tự tiện ra ngoài rượu chè, cờ bạc, gái gú, nhẹ thì trừ lương, nặng thì chém đầu.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Cao đại ca, huynh sợ ai trách phạt hay sợ rơi đầu? Ta thấy vị tướng quân vừa rồi có e ngại chút nào đâu?
Cao Tù xấu hổ cười, nếu là ngày thường, du hí thanh lâu hắn cũng là một tay hảo thủ, nhưng lúc này thì không giống ngày xưa. Bây giờ trên người mặc quân phục, lại phải hành quân đánh trận, quân kỷ phải tuân thủ nghiêm ngặt, nếu không thì còn đánh đấm gì nữa.
Lâm Vãn Vinh thấy Cao Tù không nói lời nào, biết lòng hắn do dự liền cười hăng hắc, cưỡi ngựa đi về hướng Lệ Hương viện. Lâm Vãn Vinh tuy chỉ là một chức tham mưu tướng quân nhỏ mọn, nhưng Từ Vị đã hạ lệnh cho hắn nắm quyền chỉnh quân. Binh mã ở Trừ Châu này, về lý mà nói thì đều dưới ách Lâm Vãn Vinh cả. Cao Tù gánh vác việc bảo vệ an toàn cho Lâm Vãn Vinh, thấy hắn dẫn đầu đi tới thanh lâu cũng chỉ đành dắt ngựa đi theo.
Mụ tú bà nọ lại thấy có hai vị khách quan dẫn ngựa lại, đi đầu là một vị tuổi còn trẻ, da dẻ khỏe mạnh, tướng mạo phong độ , theo sau là một vị cao lớn khôi ngô, trông như cận vệ. Mụ kinh nghiệm nhiều năm, đã sớm luyện thành hỏa nhãn kim tinh, mắt sáng ngời, mông ngúng nguẩy đi ra chào đón:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT