Khuôn mặt Lạc Ngưng rạng rỡ như hoa mới nở, so với lúc vừa rồi u u oán oán quả là hoàn toàn khác biệt. Lâm Vãn Vinh thấy nàng đã khôi phục lại bộ dạng hoạt bát thì thầm cười khẽ một tiếng: “Sao bọn tiểu nữ lại cứ thích kiếm ta để tâm sự vậy chứ? Đại tiểu thư đã như thế, Lạc Ngưng cũng vậy, từ rày trở đi nếu không làm ở Tiêu gia nữa, vậy ta cũng có thể mở một phòng khám, chuyên môn chẩn đoán tâm bệnh của nữ tử, hắc hắc!”
Lạc Ngưng đột nhiên vươn bàn tay nhỏ nhắn của mình ra nắm lấy tay hắn hỏi:
- Lâm đại ca, huynh có cảm thấy là ta so với ngày trước đã khác nhiều không?
Bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, dường như có chút run rẩy. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt động: “Tiểu nữ này quả thực không đơn giản a, mau như như vậy đã học được chiêu chiếm tiện nghi của ta.” (Sặc)
Lạc Ngưng tâm tư thuần khiết, tuy bàn tay khẽ run rẩy nhưng tuyệt không có một chút ý dâm tà. Lâm Vãn Vinh nắm tay nàng ‘lơ đãng’ vuốt ve một chút, cảm thấy tay nàng thật mịn màng mềm mại. “Tay của tiểu nữ này cũng mềm mại thật, cũng không biết sau này là kẻ nào may mắn chiếm hữu được đây?” Hắn thầm thở dài, nắm chặt lấy bàn tay của Lạc Ngưng, ra vẻ “thánh khiết”:
- Lạc tiểu thư, nhờ ta mang ánh sáng chiếu rọi tới, nàng đã tìm thấy cuộc sống mới của mình, chúc mừng nàng. Vậy chúng ta có thể ôm một cái thật thuần khiết nhé.
Lạc Ngưng cười khanh khách, vội vàng rụt tay chạy đi, chưa được vài bước, đột nhiên quay đầu lại cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play