Lâm Vãn Vinh cười to, Đại tiểu thư cũng đột nhiên ý thức được: “Ai da, đây chẳng phải là ngôn ngữ hạ lưu của hắn đó sao!” lập tức thở gấp, sắc mặt đỏ bừng, nước mắt cứ tuôn rơi, òa khóc:
- Ngươi …ngươi…! ta sinh ra là để cho ngươi khi dễ sao ?
Đại tiểu thư đúng là đã nổi giận thật rồi, trên đường đi không hề ngó ngàng tới hắn. Lúc trở lại tiểu điếm, thấy tất cả mọi người đang đứng đợi, nàng cũng không để ý ánh mắt lo lắng của họ mà chạy tới nhào vào lòng Trương nương:
- Nhũ nương !
Rồi nói không nên lời, đứng đó khóc to…
Đại tiểu thư bình yên vô sự trở về, đương nhiên tất cả mọi người cao hứng, chỉ là vẻ mặt Lâm Tam thập phần cổ quái, hình dáng muốn cười nhưng lại không dám cười. Đại tiểu thư thần sắc lại càng ly kỳ, như hàm chứa đủ thất vị nhân sinh(1) bên trong, ai cũng nhìn không ra.
“Cầm thú không bằng” này hiệu quả thập phần rõ ràng. Thẳng đến ngày thứ hai hôm sau vẫn không nói với Lâm Vãn Vinh một câu nào. Hắn không phải cố ý đùa giỡn tiểu nữ tử này, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu nên cứ kệ thế nào hay thế đấy. Ra khỏi cửa, Đại tiểu thư đã phi thẳng lên xe ngựa, đúng là không muốn thấy tên hạ lưu này, Lâm Vãn Vinh cũng mừng rỡ vì được thanh bình đôi chút. Phó hội năm nay tiến hành tại Tình Vũ lâu, chính là tửu lâu nổi danh tại Hàng Châu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play