Thật sự là hung thủ sao?
"Cũng có thể là người tốt bụng nào đó nhặt được thì sao?" Tuân Diệu yếu ớt lên tiếng.
Phó Vong Xuyên lập tức phủ nhận: “Không thể nào.”
“Vì sao?”
Phó Vong Xuyên nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy, chợt rợn hết cả sống lưng.
Anh xoa xoa cánh tay, nói: “Vì người đó trong điện thoại, tự xưng là 'Tuân Diệu'.”
"Cái gì!" Tuân Diệu lập tức bùng nổ, “Hắn ta dám giả mạo em ư?! Hắn ta không đòi anh chuyển khoản hay gì chứ?”
Chẳng trách Phó Vong Xuyên trước đó lại giận dữ đến vậy, còn nói anh ta tìm người giả mạo mình, hóa ra thật sự có người dùng thân phận của anh ta để gọi điện cho Phó Vong Xuyên.
Cố Từ thường nghe các Vô Thường trong nhóm buôn chuyện, nên kiến thức khá rộng.
Lúc này cậu nhớ đến một chuyện phiếm đã từng nghe, kể rằng một cặp vợ chồng già có con gái bị mất điện thoại, rồi kẻ trộm dùng thân phận con gái đòi tiền hai ông bà, lừa sạch tiền tiết kiệm của họ.
Biết được sự thật, ông lão tức đến mức không thở nổi rồi chết hẳn.
Nghe nói lúc Đồ Phu đến câu hồn, ông lão còn cầu xin cô ấy câu luôn hồn kẻ lừa đảo, nhưng bị Đồ Phu từ chối thẳng thừng.
Nếu hung thủ hại chết Tuân Diệu thật sự vì lừa tiền thì cũng quá đáng ghét rồi!
Cố Từ cảm thấy chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, vội vàng nói với Phó Vong Xuyên:
“Anh Phó mau báo cảnh sát đi, tiền bị lừa chắc chắn có thể tìm lại được!”
Phó Vong Xuyên lắc đầu nói: “Không, hắn ta không đòi tiền, chỉ rủ tôi đi chơi. Nhưng hắn ta không giả giọng, còn trực tiếp nói mình là 'Tuân Diệu'. Tôi vừa nghe đã biết là giả rồi, tưởng mấy đứa hợp sức trêu tôi, nên tức quá cúp máy luôn.”
"À, không đòi tiền?" Cố Từ nhìn Tuân Diệu, “Vậy là anh đắc tội với ai à?”
"Không thể nào." Tuân Diệu cam đoan nói: “Em nổi tiếng là người trượng nghĩa, chưa bao giờ làm chuyện xấu, không thể đắc tội với ai được.”
"Đúng vậy." Phó Vong Xuyên gật đầu nói: “Tôi cũng không nghĩ ra cậu ta sẽ đắc tội với ai.”
Tuân Diệu chỉ là một nhóc ngây thơ, khờ khạo.
Vì anh ta và Phó Vong Xuyên từ nhỏ đều học trường quản lý kiểu quân đội, trường quản lý nghiêm, gia đình cũng quản chặt, nên cả hai đều không hình thành sự tự mãn của giới siêu giàu, sau này lên đại học lại dần tiếp xúc với các con nhà giàu trong giới, lúc đó mới kết bạn với Lam Thiệu Nguyên và những người khác, có được vòng tròn bạn bè của riêng mình.
Mà Tuân Diệu từ nhỏ đến lớn đều vui vẻ với tất cả mọi người, hơi giống kiểu "ông già tốt bụng", rất khó đắc tội với ai.
“Vậy thì lạ thật, không vì tiền, cũng không có thù, vậy hắn ta muốn gì?”
Cố Từ bối rối nhìn Tuân Diệu: “Hơn nữa còn một vấn đề. Kẻ giết người đã đẩy anh xuống rồi, nếu muốn hủy thi diệt tích, hắn ta không phải nên vứt luôn những thứ anh mang theo xuống núi sao? Tại sao còn phải mang theo điện thoại?”
Tuân Diệu ngây ngốc nói: “Đúng vậy, tại sao chứ?”
"Tôi cứ thấy kiểu hắn ta như thế này, giống như sợ người khác không tra ra được hắn ta, hoặc hắn ta nghĩ dù có tra ra cũng không làm gì được hắn ta vậy." Cố Từ cố gắng động não, nhưng vẫn không hiểu ý nghĩa của hành động đó của hung thủ.
"Thôi, chuyện chuyên nghiệp cứ để người chuyên nghiệp giải quyết đi." Cố Từ nói: “Anh Phó, anh có muốn báo cảnh sát trước không?”
Phó Vong Xuyên lúc này cũng đã hồi thần, vội vàng gật đầu đồng ý, nhấc chiếc điện thoại kia lên chuẩn bị báo cảnh sát.
Tuy nhiên, ngay khi mở điện thoại, anh lại chợt nghĩ đến một chuyện.
Nếu không có gì bất ngờ, vào lúc này, mấy người bạn của họ chắc hẳn đã được "Tuân Diệu" rủ đi câu lạc bộ ăn uống.
Nếu tên Tuân Diệu giả kia thật sự là hung thủ, vậy mục đích hắn ta làm vậy là gì, liệu có làm hại đến những người khác không?!
Sắc mặt Phó Vong Xuyên tái mét, anh không kịp giải thích nhiều, vội vàng gọi video cho Lam Thiệu Nguyên.
Lam Thiệu Nguyên là người mê chơi nhất trong nhóm họ, gần như không bỏ qua bữa nhậu nào.
Bắt máy đi, nhất định phải bắt máy!
Phó Vong Xuyên thầm niệm trong lòng, cuối cùng, sau nửa phút chuông reo, cuộc gọi video mới được kết nối.
Giữa ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc xập xình, chàng thanh niên tóc đỏ cạo trọc mỉm cười với máy quay, lộ ra lúm đồng tiền, lớn tiếng nói:
“Xuyên ơi, tìm tao có chuyện gì à?”
Thấy người vẫn ổn, Phó Vong Xuyên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn treo một cục đá trong lòng.
Anh sợ tên Tuân Diệu giả kia đang ở gần Lam Thiệu Nguyên, để không đánh rắn động cỏ, anh không dám mạo hiểm yêu cầu Lam Thiệu Nguyên đưa những người khác rời đi, cũng không thể tiết lộ rằng mình đã biết tin Tuân Diệu qua đời vào lúc này.
Thế là, anh cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, vòng vo nói:
“Thiệu Nguyên, mày có đang ở cùng Tuân Diệu không?”
"Tuân Diệu?" Lam Thiệu Nguyên ngẩng đầu nhìn quanh, rồi đứng dậy hơi loạng choạng đi về phía khác, vừa đi vừa nói:
“Nó ở đây, mày đợi chút nhé, tao qua tìm nó.”
Phó Vong Xuyên vốn nghĩ Lam Thiệu Nguyên chắc chắn sẽ nói Tuân Diệu không có ở đó, như vậy anh có thể nói mình có việc cần người giúp, không liên lạc được với Tuân Diệu, đành phải nhờ Lam Thiệu Nguyên giúp.
Như vậy đối phương có thể tự nhiên rời khỏi phòng riêng, họ sẽ có không gian riêng để nói chuyện.
Còn về việc tại sao không gửi tin nhắn văn bản, Phó Vong Xuyên vẫn lo tên Tuân Diệu giả kia sẽ giám sát bên cạnh.
Chỉ là anh không ngờ Lam Thiệu Nguyên lại có phản ứng này.
Cái gì gọi là "Tuân Diệu ở đây"? Tuân Diệu làm sao có thể ở cùng Lam Thiệu Nguyên được?
Phó Vong Xuyên liếc nhìn Tuân Diệu trong phòng livestream, rồi lại nhìn về phía Lam Thiệu Nguyên, bỗng nhiên bắt đầu hoảng loạn.
Cuối cùng anh cũng nhận ra, chuyện này dường như không đơn giản như họ tưởng.
Trong phòng riêng của câu lạc bộ, những thiếu gia nhà giàu đang ôm phụ nữ uống rượu, hứng lên thì cầm micro gào vài câu, sống trong không khí xa hoa trụy lạc.
Lam Thiệu Nguyên đã uống hơi nhiều, anh ta cầm điện thoại đi đến sofa ở giữa phòng riêng, khi ngồi xuống thì làm thanh niên bên cạnh cũng bị ngả nghiêng theo.
Thanh niên chỉnh lại kính, khó nhọc đỡ anh ta dậy, cười say sưa và lớn tiếng hét:
“Thiệu Nguyên à, uống tiếp đi! Mày không phải người uống giỏi nhất sao!”
"Đợi chút rồi uống!" Lam Thiệu Nguyên cười đùa ôm vai hắn ta, đưa điện thoại đến trước mặt hắn ta, “Anh Phó tìm mày.”
Thanh niên chỉnh lại gọng kính, nheo đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía camera, dừng lại một lúc, hắn ta mới nở một nụ cười với Phó Vong Xuyên ở đầu dây bên kia, môi mấp máy.
Phó Vong Xuyên và thanh niên bốn mắt nhìn nhau, đồng thời anh cũng nhìn rõ khuôn mặt đối phương.
Rất đen, rất gầy gò, và... rất xa lạ.
Nhưng đối phương lại thân thiết gọi anh là "anh Phó", cứ như thể họ đã quen biết nhau rất lâu rồi vậy.
Đầu óc Phó Vong Xuyên chợt trở nên hỗn loạn, một giọng nói dường như lờ mờ vang lên bên tai anh .
Cuối cùng, anh cũng nghe rõ.
Giọng nói đó đang nói: “Hắn là Tuân Diệu đó, bạn thân nhất của mày.”
Tuân Diệu?
Đây là Tuân Diệu sao?
Tuân Diệu có dáng vẻ như thế này sao?
Hình như, phải rồi…
Phó Vong Xuyên hơi mơ hồ, nhưng chợt, giọng nói trong trẻo của Cố Từ vang lên bên tai anh ta:
“Anh Phó? Anh không sao chứ?”
Phó Vong Xuyên giật mình, khi nhìn lại thanh niên trên màn hình, anh chỉ thấy rợn tóc gáy.
Không, đây không phải Tuân Diệu!
Đây là ai?!
Thanh niên lạ mặt ở đầu dây bên kia dường như cũng đã uống khá nhiều, đôi mắt mơ màng.
Chợt một bàn tay thon dài sơn móng tay đỏ xuất hiện trong khung hình, véo nhẹ cằm thanh niên, khiến toàn bộ cơ thể thanh niên thuận thế rời khỏi phạm vi khung hình.
Phó Vong Xuyên phản ứng lại, lập tức luống cuống tắt cuộc gọi video.
"Ừm?" Lam Thiệu Nguyên nhìn cuộc gọi video đã tắt, “Có ý gì đây?”
“Thiệu Nguyên, bài hát của mày.”
Micro được nhét vào tay, Lam Thiệu Nguyên liền tiện tay đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục quẩy.
Thanh niên đen gầy nằm trong vòng tay mềm mại của phụ nữ, mặc cho đối phương đút cho hắn ta uống nửa ly rượu vang đỏ. Nụ cười trên mặt hắn ta không đổi, nhưng ánh mắt khi liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, lại lóe lên một vẻ lạ thường.
Trong phòng, Phó Vong Xuyên như bị kiệt sức, mồ hôi thấm ướt toàn thân.
Chiếc điện thoại vừa cúp máy trượt khỏi tay anh, toàn thân anh run rẩy, nhưng tay trái vẫn nắm chặt chiếc điện thoại kia, bên trong truyền ra tiếng gọi đầy lo lắng của Tuân Diệu.
"Anh Phó , anh sao vậy? Không sao chứ?" Tuân Diệu lo lắng ghé sát vào màn hình.
Trên màn hình, Phó Vong Xuyên trông thảm hại vô cùng, ánh mắt đờ đẫn.
Cố Từ ngạc nhiên chớp mắt, cậu thấy hồn phách của Phó Vong Xuyên đã bay ra khỏi cơ thể một chút.
Cậu biết con người khi quá sợ hãi sẽ có triệu chứng lìa hồn, nhưng giải quyết tình huống này đối với Âm sai rất đơn giản, thế là Cố Từ tay trái kết một quyết, miệng khẽ niệm một câu:
“Phó Vong Xuyên.”
Giọng nói trong trẻo chợt vang lên bên tai, Phó Vong Xuyên run rẩy toàn thân, chợt nhìn về phía điện thoại.
Khi nhìn thấy Cố Từ trên màn hình, cuối cùng anh cũng dần hồi phục từ sự kinh hoàng tột độ, nhưng nỗi sợ hãi vẫn xâm chiếm các dây thần kinh mong manh của anh.
Thấy anh đã hồi hồn, Cố Từ lo lắng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
"Tôi, tôi không biết." Phó Vong Xuyên giọng khàn đặc, khi nói chuyện, khóe môi thậm chí còn rỉ ra một chút máu tươi.
Vừa nãy anh đã vô thức đã cắn vỡ môi, mấy vết loét trên lưỡi cũng vỡ ra.
Nhưng lúc này anh hoàn toàn không cảm nhận được cơn đau trong miệng, anh chỉ nhớ cảm giác khi đối mặt với thanh niên đó.
Cảm giác đó khó tả, nhưng đủ để khiến người ta rợn tóc gáy.
Phó Vong Xuyên đến giờ vẫn chưa hoàn hồn, khẩn thiết muốn nói chuyện với ai đó.
Vừa hay trong phòng livestream một người là anh em tốt nhất của anh, một người là Âm sai có thể khiến anh cảm thấy an toàn vào lúc này.
Thế là anh cầm điện thoại bằng cả hai tay, không màng đến việc mình vẫn đang livestream, sốt ruột nói:
“Tôi nhìn thấy người đó rồi! Tiểu Diệu, hắn ta chính là đang giả mạo cậu!”
Trước mắt anh dường như lại thoáng qua đôi mắt đen sâu thẳm, xa lạ và say xỉn đó.
Phó Vong Xuyên đã đánh mất hình tượng và sự điềm đạm mà mình trân trọng nhất, chỉ còn lại sự kinh hãi.
Chợt lại nghĩ đến điều gì đó, suýt nữa anh lại bị dọa đến hồn phách lìa khỏi xác, vội vàng nói:
“Tôi nhớ ra rồi! Sáng nay tôi gọi điện cho quản gia Mã, chú ấy nói cậu về nhà hôm qua, nhưng rõ ràng cậu đã chết bốn ngày trước rồi, người về nhà không thể là cậu được!”
“Còn nữa, còn cái người cầm điện thoại của cậu, hắn ta dùng WeChat của cậu rủ chúng tôi đi uống rượu. Tôi không biết hắn ta. Nhưng vừa nãy tôi gọi video cho Thiệu Nguyên, nói tìm cậu, Thiệu Nguyên lại chỉ cho tôi xem cái người đàn ông đó, nói hắn ta là cậu, cái người đàn ông đó còn chào tôi! Tôi, tôi không hiểu, chuyện này là sao? Rốt cuộc là sao?!”
Anh nói lắp bắp, gần như là đang đứng trên bờ vực sụp đổ, rõ ràng là đã bị kích động không ít.
Tuy nhiên, bất cứ ai đột nhiên biết bạn mình đã chết, mà một người lạ khác lại thay thế thân phận bạn mình, những người xung quanh dường như hoàn toàn không hề hay biết, thậm chí ngay cả bản thân mình cũng suýt chút nữa "chỉ hươu nói nai", thì đều sẽ cảm thấy mình bị điên, có thể bình tĩnh lại mới là lạ.
Tuân Diệu cũng bị anh dọa sợ, nhưng việc đầu tiên anh ta làm vẫn là an ủi:
“Anh Phó anh bình tĩnh đã, chuyện này có hiểu lầm gì không?”
"Không có hiểu lầm!" Phó Vong Xuyên gầm lên, “Người đó bây giờ đang uống rượu với họ, hắn ta còn gọi tôi là anh Phó! Tôi còn suýt nữa tin hắn ta là cậu!”
Phó Vong Xuyên chợt phản ứng lại, kinh hãi nói: “Đúng! Hắn ta lại có thể ảnh hưởng đến nhận thức của tôi, hắn ta rốt cuộc là thứ quỷ quái gì vậy!”
Tuân Diệu nuốt nước bọt, anh ta chưa bao giờ thấy Phó Vong Xuyên mất bình tĩnh như vậy.
Từ nhỏ anh ta đã coi Phó Vong Xuyên là trụ cột, bây giờ Phó Vong Xuyên hoảng loạn, anh ta càng mất hồn mất vía hơn.
Khán giả cũng bị biểu hiện của Phó Vong Xuyên làm cho kinh ngạc, bình luận trôi điên cuồng.
[Không phải, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải nói báo cảnh sát sao? Sao anh Phó đột nhiên lại như vậy?]
[Không hiểu sao? Là anh Phó vừa nãy gọi video cho mấy người bạn khác, kết quả phát hiện người bạn đó chỉ hươu nói nai, nói một người lạ khác là Tuân Diệu.]
[Với lại anh Phó nói câu đó có ý gì vậy, anh ấy cũng suýt chút nữa nhầm người lạ đó là Tuân Diệu sao? Mẹ ơi, sao tôi thấy gáy mình lạnh lạnh thế, cảm giác như một âm mưu lớn.]
[Sự kiện tâm linh! Chắc chắn là sự kiện tâm linh! Cái này khớp với định vị của streamer rồi!]
[Oa oa oa kịch bản ngày càng gay cấn! Tuyệt vời! Với lại diễn xuất của anh Phó bùng nổ quá, không đi đóng phim thì tiếc thật.]
Cố Từ không có tâm trạng để ý đến bình luận, nhưng dù sao cậu cũng là người từng trải, nên vẫn là người bình tĩnh nhất trong ba người, và từ lời nói của Phó Vong Xuyên, cậu đã nghe ra được những điểm bất thường.
Cậu biết những năm gần đây nhân gian quả thật không yên bình, ranh giới giữa Dương giới và Âm giới đang bị ai đó cố tình làm mờ, dẫn đến các sự kiện tâm linh xảy ra thường xuyên ở nhân gian.
Thực ra, việc Cố Từ được giao nhiệm vụ phổ biến kiến thức về Âm phủ cũng là do các cấp trên họp bàn quyết định, nhằm mục đích giúp con người hiểu biết nhiều hơn về Âm phủ, đặc biệt là về các loại quỷ quái và sự kiện tâm linh.
Để khi gặp sự kiện tâm linh, mọi người cũng có thể biết cách đối phó đúng đắn, không đến mức quá hoảng loạn.
Thế là chàng Âm sai nhỏ suy nghĩ một lát, mới mở miệng nói: “Anh Phó, anh bình tĩnh một chút.”
Cố Từ trông trẻ tuổi và nhỏ con, nhưng khi nói chuyệna cậu vẫn luôn rất ôn hòa và kiên nhẫn, mang lại cho người khác một cảm giác bao dung kỳ lạ, như một bậc trưởng bối.
Phó Vong Xuyên và Tuân Diệu tròn mắt nhìn cậu, như thể chợt tìm được chỗ dựa tinh thần, không còn hoảng sợ như lúc nãy nữa.
Thực ra trong lòng Cố Từ cũng không chắc chắn, nhưng chuyện này dường như nằm trong phạm vi công việc của cậu rồi, Phó Vong Xuyên và Tuân Diệu lại là những người bạn mới quen của cậu, thế là cậu đành phải cố gắng vậy.
“Anh Phó, chuyện này tự anh chắc không giải quyết được đâu, tôi sẽ hỏi Diễm Vô Thường xem phải làm thế nào. Nếu thật sự có gì bất thường, lúc đó sẽ có người chuyên nghiệp đến giúp anh giải quyết chuyện này.”
Nói rồi, Cố Từ đã lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diễm Vô Thường, thuật lại đơn giản đầu đuôi câu chuyện.
Đợi cậu nhắn xong tin, Tuân Diệu mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây anh Từ? Anh Phó sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
"Tạm thời chắc là không đâu." Cố Từ cũng không thể khẳng định.
Biết có người sẽ giúp đỡ mình, Phó Vong Xuyên miễn cưỡng bình tĩnh lại một chút, cũng có tâm trạng để ý đến những chuyện khác.
Anh hỏi Cố Từ: “Vậy anh Từ, em có thể cho người đi tìm thi thể của Tuân Diệu trước không? Tiền bạc các thứ phải đốt thế nào mới gửi đến cho cậu ấy được?”
Đến lĩnh vực chuyên môn thực sự, Cố Từ lập tức tự tin hẳn lên, nói: “Có thể đốt tiền bạc các thứ cho anh ấy trước. Bây giờ anh ấy chưa được an táng, anh đốt ở đâu cũng được, lúc đốt thì ghi rõ họ tên, quê quán và bát tự của anh ấy lên giấy vàng rồi đốt cùng, anh ấy sẽ nhận được.”
“À đúng rồi, tiền vàng mã tốt nhất nên mua của xưởng in Thụy Hạc, đồ nhà họ chất lượng tốt, tỷ giá sẽ cao hơn. Nếu không sợ phiền phức thì có thể mua thêm giấy bạc tự gấp thành hình nguyên bảo*, cái đó có tỷ giá cao nhất.”
*Nguyên bảo là hình thỏi vàng trên tay ông thần tài ấy.
Phó Vong Xuyên đè nén nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng, liên tục gật đầu, ghi nhớ cẩn thận từng lời Cố Từ nói.
Trên màn hình bình luận, mọi người lại bắt đầu cười đùa, cảm thấy Cố Từ bịa chuyện có vẻ có lý, nhưng Phó Vong Xuyên lại không thể đồng cảm với họ nữa.
"Vậy còn thi thể của em thì sao?" Tuân Diệu đáng thương nhìn Cố Từ, “Em không muốn ở trong rừng sâu núi thẳm đâu.”
Cố Từ không chắc chắn nói: “Chắc cũng sẽ có người chuyên nghiệp làm, tạm thời chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Dương gian có một cơ quan đặc biệt, gọi là Âm Dương Tư, cũng được coi là một nửa cơ quan của Âm gian.
Nghe chị Chu và những người khác nói Âm Dương Tư chuyên xử lý các sự kiện tâm linh ở nhân gian, chuyện của Tuân Diệu nếu thật sự là sự kiện tâm linh, thì chắc cũng thuộc phạm vi quản lý của họ.
Tuân Diệu miễn cưỡng yên tâm, rồi quay sang nói với Phó Vong Xuyên: “À đúng rồi anh Phó, anh nhớ nhất định phải đốt mấy cái mô hình đó cho em đấy.”
Phó Vong Xuyên gật đầu đồng ý, chợt nghĩ lại và hoảng sợ nói: “Khoan đã, vậy chẳng phải tôi phải đến nhà cậu sao?”
Cái người thay thế Tuân Diệu kia chắc cũng sẽ ở đó phải không?
Người đó dù không phải ma, nhưng cũng thật sự rất tà dị, anh không muốn chạm mặt.
Tuân Diệu cũng nghĩ đến điều này, vội vàng nói: “Vậy anh đừng đến nữa, cứ đốt cho em ít tiền và nhà cửa là được rồi.”
Điện thoại của Cố Từ reo một tiếng, là Diễm Vô Thường .
Cậu đọc tin nhắn, rồi hơi khó xử nhìn Phó Vong Xuyên, nói:
“Anh Phó, có lẽ anh bắt buộc phải đến nhà anh ấy một chuyến rồi.”
Thời gian trôi qua, con người sẽ không còn sợ hãi ma quỷ nữa, tức là cái gọi là "thấy lạ thành quen".
Cố Từ không ngờ rằng khán giả đầu tiên mà mình kết nối, lại dường như gặp phải sự kiện tâm linh.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì chuyện này quả thật đều toát ra vẻ kỳ dị ở mọi nơi.
Nói sao nhỉ, dường như anh ta đã vô tình trúng tủ rồi.