Tại nhà họ Tuân.
Phó Vong Xuyên chào tạm biệt bố mẹ Tuân Diệu, rồi cùng Triệu Mạc Tiềm xuống phòng khách tầng một.
"Vậy là nói thế nhé anh Phó." Triệu Mạc Tiềm mỉm cười nhìn người đối diện,
“Giáng sinh này mọi người đến nhà em ăn bữa cơm.”
Phó Vong Xuyên cười: “Được thôi, vậy tôi về trước đây.”
"À còn cái này nữa." Triệu Mạc Tiềm đưa miếng dán nhiệt miệng cho anh, trêu chọc nói:
“Anh cũng mau tìm bạn gái đi, để xả bớt 'hỏa' đi chứ.”
Phó Vong Xuyên nhận lấy thuốc, nghe vậy thì cau mày: “Xả 'hỏa' gì chứ. Cậu đừng có học Lam Thiệu Nguyên mấy cái trò bậy bạ đó, đối xử tốt với An Ni vào.”
“Biết rồi biết rồi, chỉ đùa thôi mà.”
Hai người vừa nói vừa cười đi đến cửa, Phó Vong Xuyên chậm hơn một bước để thay giày, Triệu Mạc Tiềm liền mở cửa trước. Ngoài cửa, một bóng người đang đứng, giơ một tay lên, dường như đang định gõ cửa.
Triệu Mạc Tiềm giật mình, đồng thời cũng nhìn rõ người trước mặt. Đây là một thiếu niên đặc biệt đẹp trai, cao hơn hắn nửa cái đầu, khoảng mét bảy lăm gì đó, tóc đen mắt đen, mặc áo sơ mi và quần đen mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đỏ sẫm, khẽ lay động trong gió.
Cố Từ không có giấy thông hành, là lén theo sau một âm sai khác trốn ra khỏi địa phủ, ai dè ra khỏi cửa mới biết âm sai kia đi đến thành phố Hà Thanh kế bên. Cậu đành phải quay đầu vội vàng đến thành phố Khang An, cố gắng nhanh nhất có thể đến nhà Tuân Diệu. Vì không có thẻ thân phận của vô thường, nên theo quy định cậu không được tùy tiện vào nhà con người, thế nên cậu mới định gõ cửa. Chỉ là không ngờ cậu vừa đến nơi, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa đã mở rồi.
Cố Từ thu tay lại, khẽ cúi mắt nhìn thẳng vào thanh niên gầy gò, đen sạm trước mặt. Âm khí trên người thanh niên này dày đặc hơn nhiều so với lúc trong ống kính, và những âm khí này như có sự sống, đang từng chút một chui vào cơ thể thanh niên, nhấm nháp gặm nhấm linh hồn hắn. Đây là... Trong lòng Cố Từ ngạc nhiên.
"Cậu tìm tôi?" Triệu Mạc Tiềm hỏi có chút không chắc chắn. Hắn chưa từng gặp Cố Từ, không chắc chắn mối quan hệ giữa đối phương và Tuân Diệu.
"Có chuyện gì vậy?" Phó Vong Xuyên đã thay giày xong, từ chỗ cửa đi tới. Cố Từ ngẩng đầu, nhìn qua Triệu Mạc Tiềm. Quả nhiên, ấn đường của Phó Vong Xuyên càng đen hơn, sắc mặt cũng tái nhợt bất thường, rõ ràng là bị âm khí ảnh hưởng.
Với mức độ xui xẻo này, Phó Vong Xuyên sớm muộn gì cũng gặp đại họa. Kiểu như không chết cũng phải bị bóc một lớp da ấy. Nhưng đối với âm sai mà nói, loại bỏ âm khí lại là chuyện đơn giản nhất. Cố Từ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Vong Xuyên đến bên Triệu Mạc Tiềm, nhìn chằm chằm Cố Từ hai giây, có chút không chắc chắn nói:
“Cậu là Cố Từ?”
"Anh Phó." Cố Từ cười với anh. Cậu không chắc Phó Vong Xuyên hiện tại bị ảnh hưởng đến mức nào, còn nhớ được bao nhiêu chuyện trước đó, nên cũng không tiện nói nhiều, tốt nhất là cứ đưa người đi trước đã.
"Anh quen cậu ta à?" Triệu Mạc Tiềm hỏi Phó Vong Xuyên.
Phó Vong Xuyên gật đầu: “Ừm, streamer tôi mới quen.”
Nói đến đây, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Anh nhớ mình và Cố Từ chỉ trò chuyện qua loa vài câu, sau đó không có tiếp xúc gì nữa, nhưng sao Cố Từ lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Hơn nữa, sao anh lại cảm thấy mình và Cố Từ hình như còn khá thân thiết?
Mắt Triệu Mạc Tiềm khẽ động, nhìn về phía Cố Từ, vẻ mặt trầm tư. Cố Từ đang vội vàng đi, liền nói với Phó Vong Xuyên:
“Anh Phó, em có chuyện muốn nói riêng với anh.”
"Ồ." Phó Vong Xuyên xoa xoa thái dương, thấy đầu óc hơi choáng váng, nhưng anh không nghĩ nhiều, chào tạm biệt Triệu Mạc Tiềm rồi cùng Cố Từ lên xe.
Phó Vong Xuyên khởi động xe, nghiêng đầu nhìn Cố Từ nói: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Mình đi đã, lát nữa tôi sẽ nói với anh sau.”
Phó Vong Xuyên không hiểu, nhưng theo bản năng vẫn nghe lời Cố Từ, nhấn ga.
Cố Từ quay đầu lại nhìn, thấy Triệu Mạc Tiềm vẫn đứng ở cửa biệt thự, lưng đối diện ánh sáng trong nhà, toàn bộ khuôn mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm. Và quanh hắn, từng luồng âm khí đang di chuyển một cách tham lam.
Xe rời khỏi nhà họ Tuân, Phó Vong Xuyên không muốn về nhà cổ muộn thế này, sợ bố mẹ hỏi han lằng nhằng, nên lái thẳng ra khỏi khu dân cư, định về nhà mình ở trung tâm thành phố. Cố Từ vẫn im lặng, đợi xe rời khỏi khu dân cư một đoạn rồi mới lên tiếng:
“Tấp vào lề đi.”
Phó Vong Xuyên nghiêng đầu nhìn cậu, rồi thật sự dừng xe: “Sao – á!”
Cố Từ vỗ một cái lên đỉnh đầu anh, xua tan những âm khí đang lan tỏa, tiện tay lại bấm một cái quyết, hóa giải cả lời nguyền trên người Phó Vong Xuyên. May mắn đây là loại lời nguyền đơn giản dễ phá giải, chứ không thì với chút bản lĩnh của Cố Từ thật sự không giải quyết được.
Phó Vong Xuyên ôm đầu. Đầu tiên anh cảm thấy có một cơn đau âm ỉ trong đầu, sau đó cảm giác choáng váng dần tan biến, và những ký ức bị che khuất bởi sương mù cũng trở nên rõ ràng trở lại. Toàn thân anh run rẩy , chợt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trước đó.
Anh nhớ mình đã bị những cảm xúc bực bội không rõ nguyên nhân kiểm soát, bất chấp lời khuyên ngăn của Cố Từ và Tuân Diệu, cố chấp ở lại nhà họ Tuân, thậm chí còn bốc đồng động thủ với Triệu Mạc Tiềm. Sau đó…
Phó Vong Xuyên nghiêng đầu nhìn Cố Từ, sợ hãi nuốt nước bọt:
“Tôi, suýt nữa thì tôi toi đời rồi phải không?”
Cố Từ gật đầu với vẻ mặt phức tạp. Với mức độ ấn đường đen kịt của Phó Vong Xuyên lúc nãy, dù không chết dưới tay Triệu Mạc Tiềm thì cũng sẽ gặp tai nạn chết người trong thời gian ngắn do "xui xẻo".
"Vậy anh còn nhớ chuyện sau khi vào phòng ngủ không?" Cố Từ hỏi anh.
Phó Vong Xuyên lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ là khi tôi ngã xuống thì lỡ làm hỏng điện thoại, sau đó mất ý thức, khi tỉnh lại thì tôi thấy mình đang ngồi ở phòng khách tầng ba nói chuyện với chú dì.”
"À đúng rồi." Phó Vong Xuyên lại cau mày: “Tôi thấy chú dì không hề biểu hiện bất kỳ điều gì bất thường, chắc là họ coi Triệu Mạc Tiềm là Tuân Diệu rồi.”
Đến cả bố mẹ cũng bị ảnh hưởng rồi sao. Cố Từ nhớ lại cảnh tượng trong phòng ngủ mà cậu đã thấy trước đó, rồi liên tưởng đến âm khí trên người Triệu Mạc Tiềm, trong lòng có một phỏng đoán. Tất cả những chuyện này không phải một con người bình thường như Triệu Mạc Tiềm có thể làm được, sau lưng hắn ta chắc chắn có nuôi dưỡng hoặc cúng bái thứ gì đó, thứ đó đã giúp hắn ta thay thế thân phận của Tuân Diệu.
Chỉ là thứ đó sẽ không giúp đỡ miễn phí, hiện tại Triệu Mạc Tiềm đã phải trả giá rồi. Hơn nữa, lúc này chắc chắn thứ đó đang ẩn náu trong nhà họ Tuân, thậm chí ngay trong phòng ngủ mà Triệu Mạc Tiềm đang ở, nên trong phòng ngủ mới có âm khí nặng nề như vậy, đến nỗi Phó Vong Xuyên chỉ vào ở một lát đã bị "tẩy não".
"Xem ra thứ đó cũng lợi hại thật." Cố Từ cũng có chút sợ hãi: “May mà tôi không bốc đồng xông vào, không thì có lẽ cả hai chúng ta đều toi đời rồi.”
Phó Vong Xuyên ngạc nhiên nói: “Sao lại thế được, cậu là âm sai mà!”
"Đúng vậy, tôi chỉ là một âm sai nhỏ thôi." Cố Từ túm chặt áo choàng, hơi ngượng ngùng nói: “Tôi đã nói là tôi yếu lắm mà.”
"Tự ti thái quá." Phó Vong Xuyên không đồng tình.
Cố Từ: “...”
Cậu liếc nhìn cánh tay và đôi chân gầy gò của mình, trông cậu mạnh mẽ đến vậy à?
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?" Phó Vong Xuyên hỏi.
Cố Từ: “Âm Dương Tư đã nhận vụ án này rồi, họ sẽ chịu trách nhiệm điều tra, chúng ta cứ ngoan ngoãn chờ kết quả thôi.”
"Thế thì tốt." Phó Vong Xuyên gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Không đúng rồi Tiểu Từ, không phải cậu không được ra ngoài làm nhiệm vụ sao?”
Anh vốn định gọi là "Từ ca", nhưng âm sai trước mặt còn nhỏ tuổi, mặt non choẹt như học sinh cấp ba vậy, anh thật sự không gọi nổi. May mà Cố Từ cũng không để ý mọi người gọi cậu là gì, nhưng nghe vậy cậu vẫn có chút tủi thân nhìn Phó Vong Xuyên, âm khí bốc lên.
Phó Vong Xuyên lạnh sống lưng, cẩn thận hỏi: “Là vì cứu tôi nên cậu mới trốn ra à?”
Cố Từ cúi đầu ủ rũ. Thật sự là bốc đồng rồi, nhưng ai bảo Phó Vong Xuyên là người bạn con người đầu tiên của cậu chứ?
Phó Vong Xuyên suýt chút nữa cảm động phát khóc, lại lo lắng hỏi:
“Vậy cậu có bị cấp trên la mắng không?”
"La mắng thì không sao." Cố Từ buồn bã nói: “Nhưng Diễm Vô Thường chắc chắn sẽ phạt tiền tôi.”
“Chỉ thế thôi à?”
"..." Cố Từ u ám quay đầu nhìn anh.
Phó Vong Xuyên mắt giật giật, vội vàng nói: “Không phải chỉ là tiền thôi sao, cậu muốn bao nhiêu, tôi đốt cho cậu.”
Cố Từ khựng lại, mắt dần sáng lên.
Dễ dỗ đến vậy sao? Phó Vong Xuyên đột nhiên có cảm giác thành tựu khi dỗ được một đứa trẻ.
"Toàn là chuyện nhỏ." Phó thiếu gia càng hào phóng hơn, vỗ ngực nói: "Sau này cậu muốn gì cứ nói, anh đây bao hết."
Anh đã nuôi nhiều streamer như vậy, nuôi thêm một âm sai nhỏ cũng chỉ là tiện tay thôi.
Cố Từ như nghe thấy tiếng tiền vàng rớt vào tài khoản, cả quỷ đều tỉnh táo hẳn lên.
Chỉ là chưa kịp vui vẻ bao lâu, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cậu vội vàng lấy ra, vừa nhìn thấy ba chữ "Diễm Vô Thường" trên màn hình thì quỷ nhỏ lập tức lại ủ rũ.
Không phải chứ, nhanh vậy đã phát hiện rồi sao?
Phó Vong Xuyên liếc thấy cuộc gọi đến, thầm thu nhỏ sự tồn tại của mình, ngậm chặt miệng.
Ơ đợi đã, anh khẽ cử động lưỡi.
Vết loét miệng đã biến mất rồi!
Anh lập tức nhìn về phía Cố Từ, vẻ mặt đầy kính nể. Âm sai nhỏ còn nói mình không lợi hại, cái này là lợi hại muốn nổ tung luôn rồi!
Âm sai nhỏ "rất lợi hại" hít thở sâu hai lần, rồi miễn cưỡng nhấc máy.
"Cố Từ! Gan cậu to lắm rồi phải không!" Giọng nữ cáu kỉnh truyền ra từ ống nghe, khiến Cố Từ và Phó Vong Xuyên đều giật mình.
“Diễm tỷ...”
"Thôi đi, tôi không có em trai nào không yên phận như cậu." Diễm Vô Thường tức đến nói lắp bắp, nhổ một tiếng:
“ Cậu trốn ra ngoài thì thôi đi, lại còn tự ý can thiệp vào vụ án của Âm Dương Tư, giờ người ta nói sẽ bắt cậu đi điều tra đấy! Chuyện này tôi cũng bó tay, cậu tự giải quyết đi!”
Cái gì!
Người của Âm Dương Tư muốn bắt cậu sao?!
Cố Từ thành công nắm bắt được thông tin quan trọng, sợ đến mức suýt chết thêm lần nữa.
“Đừng mà Diễm tỷ, đừng bắt em mà, em có làm gì đâu!”
“Cái này là điều tôi có thể quyết định sao?”
Diễm Vô Thường thật sự bó tay với đám âm sai không yên phận dưới trướng, vốn tưởng Cố Từ là ngoan nhất, ai dè vừa gây chuyện thì gây luôn chuyện lớn.
“Nơi Âm Dương Tư đó ngay cả Thất gia Bát gia cũng phải nể mặt họ, cậu thì hay rồi, vừa báo cáo với người ta xong, quay đầu lại đã đi ảnh hưởng đến người ta.”
Âm Dương Tư ở âm giới quả thật nổi tiếng lừng lẫy. Nghe nói họ đã được thành lập từ hàng ngàn năm trước, và các nhân viên trong đó đều không hề đơn giản, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng qua các triều đại, cả về võ lực lẫn trí tuệ đều cao đến mức khó tin. Còn Tư trưởng của Âm Dương Tư thì càng thần bí, thực lực thâm sâu khó lường, nghe nói trước đây vị Tư trưởng này vì chuyện gì đó mà trực tiếp phá nát cung điện của Phong Đô Đại Đế, mà Phong Đô Đại Đế vẫn phải nói chuyện với người ta một cách khúm núm.
Vừa nghĩ đến việc mình có thể đã đắc tội với một tổ chức như vậy, Cố Từ thật sự muốn khóc.
“Vậy em phải làm sao đây Diễm tỷ, chị cứu em đi.”
Diễm Vô Thường nghe giọng điệu sụt sịt của âm sai nhỏ, bất lực nhắm mắt lại, dịu giọng nói:
“Thôi được rồi, chuyện này nói cho cùng cũng không quá nghiêm trọng.”
Cố Từ hít hít mũi, hai tay ôm điện thoại, chăm chú nghe cô ấy tiếp tục: “Nếu nhóc thật sự không làm gì cả, thì cùng lắm chỉ là ảnh hưởng đến cuộc điều tra của Âm Dương Tư, nhưng lại không gây ra hậu quả xấu nào, nên có thể họ chỉ tìm nhóc để tìm hiểu tình hình, phạt một ít tiền thôi. Lúc đó nhóc cứ ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ tốt một chút, rồi “biểu thị” cho nhân viên điều tra một chút, chắc là không sao đâu.”
"Ừ, ừ, được ạ." Cố Từ liên tục đồng ý.
"Nhân viên điều tra đã đến chỗ cậu rồi, cứ ở đó đợi là được." Diễm Vô Thường cuối cùng lại dặn dò: “Nhất định phải nhớ biểu thị cho nhân viên làm việc, hiểu không?”
Hối lộ mà, cậu hiểu. Cố Từ vội vàng đồng ý một tiếng.
Sau khi cúp điện thoại, Phó Vong Xuyên lập tức lo lắng hỏi:
“Sao vậy Tiểu Từ, có phải tôi làm cậu vi phạm quy định không?”
Cố Từ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Mấy chuyện này tạm thời chưa nói." Cậu nhìn Phó Vong Xuyên, vội nói: “Anh có thể kiếm cho tôi một ít vàng ngay bây giờ không?”
Cố Từ ra ngoài vội vàng, không mang theo tiền, cậu cũng không biết nhân viên điều tra của Âm Dương Tư nhận quà là tiền âm phủ hay thứ gì khác. Nhưng vàng chắc chắn là tiền tệ cứng.
Nhưng cậu là âm sai nên không thể lấy vàng của con người, cần Phó Vong Xuyên bỏ vàng vào giấy vàng bạc rồi đốt một lần mới được. Hơn nữa, vàng còn có một lợi ích là không cần chờ Cung Dưỡng Các tính tỷ giá đổi ra, có thể trực tiếp đến tay Cố Từ.
Thế nên đợi Phó Vong Xuyên đốt xong, cậu có thể trực tiếp mang đi hối lộ người của Âm Dương Tư rồi.
Vì vậy, sau khi bàn bạc, Cố Từ liền ở lại chỗ cũ, để Phó Vong Xuyên quay về thành phố mua giấy vàng bạc, rồi chuẩn bị vàng đốt cho cậu.
Cố Từ tiễn xe đi rồi, lại nhìn xung quanh mình. Chỗ này đã rời khỏi khu dân cư một đoạn rồi. Hơn nữa vì ở trên núi, nên trước không có làng sau không có quán, chỉ có một con đường quanh co dài ngoằng kéo dài xuống tận chân núi.
Âm sai nhỏ trong lòng thấp thỏm, không có tâm trạng ngắm cảnh đêm của trần gian, thỉnh thoảng lại nhìn xuống chân núi. Trước mặt liên tục có mấy chiếc xe chạy qua, không chiếc nào dừng lại. Cố Từ sợ đứng bên đường muộn thế này sẽ dọa người, nên cậu biến thành hồn thể , con người không nhìn thấy cậu, nhưng nhân viên của Âm Dương Tư chắc chắn sẽ thấy.
Cuối cùng, sau mười phút đứng chịu gió lạnh, một chiếc xe địa hình màu đen tuyền từ dưới núi chạy tới, đèn xe trắng xóa, từ xa đã khóa chặt vị trí của Cố Từ. Trực giác của Cố Từ biết người mình đợi đã đến, vội vàng đứng dậy sửa sang lại áo choàng. Cậu căng thẳng nắm chặt hai tay, kéo khóe môi, nở một nụ cười ngoan ngoãn và thân thiện.
Chiếc xe địa hình lao tới nhanh chóng, trong tiếng động cơ gầm rú, một cú drift đẹp mắt, chiếc xe vững vàng quay đầu và dừng lại trước mặt Cố Từ. Và vị trí Cố Từ đứng cũng vừa vặn đối diện với cửa xe phía ghế lái.
Cửa sổ dán phim cách nhiệt chống nhìn trộm, Cố Từ không thể nhìn thấy người bên trong. Cậu có chút lúng túng, không biết nên đợi người bên trong gọi mình, hay tự mình lên xe.
Tuy nhiên, chưa kịp đưa ra lựa chọn, cửa xe phía ghế lái chính đã mở ra.
Chiếc giày da đen đế đỏ bóng loáng chạm đất, phía trên là đôi chân dài được bao bọc trong quần tây…
Cố Từ ngẩng đầu, rụt rè nhìn người đàn ông cao hơn mình cả một cái đầu. Mây đen che khuất ánh trăng, con đường không có đèn và cảnh núi gần như hòa vào bóng tối. Gió đêm lạnh buốt thổi đến khiến áo choàng bay phần phật, Cố Từ ngồi xổm xuống tại chỗ, cuộn chặt áo choàng, co ro thành một cục nhỏ.
Không biết nhân viên đến có dễ nói chuyện không. Nếu mình vừa gặp đã cúi đầu xin lỗi, thì trông có vẻ thành khẩn và hối lỗi hơn không nhỉ?
Editor: Đoán xem là ai đến nè🤭