Dung Nhan trở lại nơi ở, bước chân khựng lại, ánh đèn nhà chính sáng tỏ, rõ ràng có người ở bên trong.

Cô bước vào, thấy rõ người tới, trên mặt hiện lên một nét nhu hòa, bước chân nhanh hơn một chút: “Sư tỷ.”

Vân Sơ nhướng mày với cô, đặt ly trà đã pha xong trước mặt cô.

Mấy sư huynh muội bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thậm chí sang phòng nhau cũng không cần gõ cửa. Sau khi lớn lên có sự khác biệt giữa nam và nữ, đại sư huynh và tứ sư huynh cũng không còn lỗ mãng như trước nữa.

“Người hôm nay đến tìm thầy chữa bệnh kia tình hình thế nào?” Vân Sơ hỏi.

Dung Nhan thuật lại một lần những triệu chứng bệnh mà Lục Hoài Châu đã miêu tả cho cô, hỏi: “Sư tỷ nghe có thấy quen tai không?”

Vân Sơ như đang suy tư điều gì, đột nhiên nhớ lại: “Sư phụ hai năm trước chữa trị cho người nọ, hắn trúng độc chính là...”

Dung Nhan gật đầu: “Không sai, đó chính là Tà Dương Chiếu đời trước.”

Vân Sơ nghe vậy, nhẹ nhàng thở ra vì Dung Nhan, khẽ gõ lên trán cô: “Lần này yên tâm rồi, cuối cùng sẽ không bị sư phụ sung quân xuất cốc.”

Dung Nhan gật đầu cái mạnh: “Đa tạ người nọ hôm nay, đã cứu muội khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Vân Sơ đặt chén trà trong tay xuống: “Đã gửi tin cho Sùng Vũ rồi, muội cứ chữa trị trước đi, yên lặng chờ đợi là được.”

Sùng Vũ là đệ tử của trưởng lão Tốn Ly ở Giới Luật Đường, Giới Luật Đường không phụ trách việc chữa trị bệnh nhân trong cốc, mà chuyên về chỉnh đốn tác phong và an toàn trong cốc.

Sùng Vũ quanh năm không ở trong cốc, phụ trách điều tra thân phận bệnh nhân.

Trường Thanh Cốc không phải ai cũng tiếp nhận khám chữa, những bệnh nhân có thân phận trong sạch, Trường Thanh Cốc sẽ thu nhận không sai sót, còn những kẻ thanh danh hỗn loạn, tội ác chồng chất, Trường Thanh Cốc cũng sẽ khách khí mời ra ngoài.

Hỏi là chữa không được, thiên hạ y sư đều chữa không được, Trường Thanh Cốc chữa không được thì có vấn đề gì sao?

Dù sao cũng không ai biết rốt cuộc bọn họ có chữa được hay không, hơn nữa bên ngoài cốc khắp nơi là trận pháp, dù muốn tìm đến gây sự cũng phải cân nhắc xem mình có vượt qua được không.

Dung Nhan khẽ rũ mắt.

Dựa vào thanh danh của Lục Hoài Châu, chờ Trường Thanh Cốc điều tra rõ, rất có thể sẽ không đồng ý để cô tiếp tục khám chữa.

Ánh mắt cô lóe lên, trong lòng bất đắc dĩ.

Hôm sau.

Khi Dung Nhan bước vào Xuân Hồi Viện, Lục Hoài Châu đã ở dưới hành lang.

“Dung cô nương.”

Dung Nhan liếc mắt nhìn qua: “Lục Hoài Châu, ngươi đã dùng bữa sáng chưa?”

Lục Hoài Châu cười nhạt: “Chưa dùng.”

“Vì sao? Đệ tử thiện phòng quên mang cơm cho ngươi sao?” Dung Nhan vô cùng nghi hoặc.

Lục Hoài Châu lắc đầu: “Dung cô nương chẳng phải đã nói, đồ ăn của ta đều phải do cô chế định sao?”

Hắn lặng lẽ nhìn về phía Dung Nhan: “Tối hôm qua cô rời đi cũng không nói, hôm nay bữa sáng nên dùng thứ gì.”

Không biết có phải ảo giác của Dung Nhan không, cô dường như nghe ra vài phần oán niệm trong giọng nói của Lục Hoài Châu.

Đến khi cô nhìn lại, trên mặt Lục Hoài Châu chỉ còn lại nụ cười giả tạo quen thuộc, giống như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.

Dung Nhan có chút cạn lời: “Lục Hoài Châu, ngươi là khúc gỗ sao?”

Có lẽ là lần đầu tiên nghe thấy cách mắng người thẳng thắn và bình dân như vậy, hắn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trầm mặc xuống.

Dung Nhan giải thích: “Đồ ăn do ta dặn, nhưng nếu không có dặn dò đặc biệt, tức là thực đơn ngày đó theo trong cốc, bữa sáng trong cốc thanh đạm, đa số thời điểm đều là cháo trắng rau xào màn thầu, không có gì kiêng kỵ.”

Cô săm soi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đành chịu nói: “Đi theo ta.”

Lục Hoài Châu không rõ nguyên do, nhưng vẫn đi theo.

Chỉ thấy Dung Nhan dẫn hắn đến trước một gian nhà ở góc hậu viện, đẩy cửa ra ý bảo hắn đi vào.

Lục Hoài Châu nhìn bày biện trong phòng, có chút không biết làm sao: “Dung cô nương, đây là...”

Dung Nhan cười thần bí: “Ngươi chẳng phải không ăn cơm sao? Dù sao ta cũng có trách nhiệm, hiện tại nguyên liệu nấu ăn trong gian thiện phòng này tùy ngươi lấy dùng, tự cung tự cấp đi.”

Lục Hoài Châu xoay người đối diện với bệ bếp, có chút hết đường xoay xở, hắn ngẩn người, vẻ nghi hoặc trong mắt dần tăng lên.

Hắn không rõ, tại sao sự tình lại phát triển đến mức này.

Lục Hoài Châu là cố ý.

Hắn cho rằng nếu là do Dung nhan quên dặn dò mà bỏ lỡ bữa sáng, có lẽ cô sẽ áy náy với hắn, đây là một cách rất tốt để nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người, đạt được mục đích của hắn.

“Mục đích gì?” Hệ thống ngốc nghếch phát ra âm thanh điện tử, lộ rõ vẻ nghi hoặc.

Dung nhan sờ sờ cái đầu cứng như sắt của nó: “Em nói xem, hắn đến đây là vì cái gì?”

“Giải độc chứ gì.”

“Vậy hắn có thể thuận lợi giải độc không?”

“Có thể... Ách không thể.” Hệ thống nghiêng đầu, nhớ tới sự lo lắng của Lục Hoài Châu: “Hắn chắc là, nhiều nhất chỉ có thể ở đây một tháng.”

“Đúng vậy, một tháng.” Dung nhan liếc nhìn bóng lưng cứng đờ của Lục Hoài Châu, khẽ nhếch môi: “Một tháng sau thì sao?”

Hệ thống suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên linh quang chợt lóe, kích động nói: “Hắn muốn lừa chị ra khỏi cốc, như vậy mới có thể tiếp tục chữa trị cho hắn!”

Dung Nhan kinh ngạc, khích lệ nói: “Không hổ danh là em, bá đạo tổng thùng, đọc nhiều truyện cẩu huyết như vậy cũng không phí công.”

Hệ thống được khen đến mặt nhỏ cũng đỏ lên, trông như quả trứng sắt bị gỉ sét: “Bình tĩnh bình tĩnh, em cũng không lợi hại đến vậy đâu, nhưng mà...”

Nó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Bá đạo tổng thùng là cái quỷ gì?”

“Hệ thống quyết chí trở thành bá đạo tổng tài, tên viết tắt là bá đạo tổng thống.” Dung Nhan bình tĩnh giải thích, thiện ý thay chữ “thùng cơm” thành “hệ thống”.

Hệ thống quả nhiên sáng mắt lên, tay nhỏ duỗi ra lấy một quyển《 Bá đạo tổng thống hung hăng yêu, vợ yêu trốn đâu rồi 》từ trên kệ sách xuống, kinh hỉ nói: “Nhan Nhan, ý chị là em cũng đẹp trai như hắn sao?”

Dung Nhan nhìn người đàn ông ba phần lạnh lùng, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ trên trang sách, yêu thương sờ sờ cái đầu gỉ sét của hệ thống: “Ừ đúng.”

“Nhan Nhan em yêu chị nhất.” Hệ thống xấu hổ kéo kéo vạt áo cô.

“Chị cũng vậy.”

Dung nhan cười nhạt, giấu kín công và danh.

Lục Hoài Châu quay lưng về phía Dung Nhan, bất lực nhìn gian bếp nhỏ.

Ý cười trong mắt Dung Nhan ẩn chứa một tia nghịch ngợm: “Lục Hoài Châu, không phải đến cả xuống bếp ngươi cũng không biết chứ.”

Lục Hoài Châu bất đắc dĩ nói: “Lục mỗ hổ thẹn.”

Dung Nhan thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực, nhướng mày: “Sư huynh sư đệ ta ai chẳng lên được phòng khách xuống được phòng bếp? Các công tử ca ngoài cốc các ngươi, ai cũng đều như ngươi vậy, mười ngón tay không dính nước mùa xuân sao?”

Lục Hoài Châu lại như nghe được chuyện gì buồn cười, đôi mắt cong cong, bỗng ánh lên gợn sóng long lanh.

Không ngờ có một ngày kẻ mười ngón tay không dính nước mùa xuân như hắn lại có thể liên quan đến chuyện bếp núc, đầu ngón tay hắn khẽ động, đột nhiên cảm thấy lời này cũng không sai.

Nghĩ vậy, hắn làm như thật giơ tay phải lên, lòng bàn tay chằng chịt những vết sẹo.

Đêm quân phản loạn xông vào cung, mũi kiếm của hắn chưa từng một khắc nào hướng xuống. Tay hắn không chạm vào nước mùa xuân, mà là dính đầy máu tươi.

Ngậm thìa vàng mà sinh ra, từ nhỏ sống trong nhung lụa được nuông chiều, xưa nay không phải là hắn.

Lục Hoài Châu rũ mắt, không trả lời câu hỏi của cô: “Dung cô nương, chỉ là chuyện bữa sáng thôi, không cần phải tích cực như vậy.”

Hắn rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng Dung Nhan vẫn cảm thấy hắn dường như không vui.

Dung Nhan không ngốc, rất nhanh đã nhận ra vấn đề có lẽ xuất phát từ những lời cô vừa nói.

Cô cắn môi, nhận ra mình nói dường như quá đáng, rối rắm hồi lâu vẫn hỏi: “Ngươi sao vậy?”

Lục Hoài Châu rất lâu sau mới nhìn về phía cô, liếc mắt khinh phiêu, không chút ấm áp, xoay người rời đi.

Mà Dung Nhan đứng tại chỗ, giờ phút này trên mặt đâu còn vẻ quẫn bách, cô rất hứng thú nhìn chằm chằm bóng lưng lạnh nhạt của Lục Hoài Châu.

Trong hư không, hệ thống gãi gãi đầu: “Hắn sao vậy?”

“Vỡ rồi.”

“Vì sao vậy?”

Dung nhan nói: “Bởi vì chị vừa mới nhảy Disco trên điểm yếu của hắn.”

“A?” Hệ thống chấn động: “Nhan Nhan, chẳng phải chị muốn công lược hắn sao, vì sao lại cố ý chọc hắn giận?”

Dung Nhan thở dài một hơi, cao thâm nói: “Đợi em lớn lên sẽ biết.”

Lục Hoài Châu còn chưa ý thức được, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, số lần cảm xúc hắn dao động đã vượt xa cả tháng trước đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play