Lưu Huỳnh Tiểu Trúc đã hồi lâu không có chút động tĩnh, Lục Hoài Châu dần thu lại ý cười, cất hết mọi thứ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo trúc tím trong tay, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn đặt nó vào chính giữa bàn — nơi người ta có thể nhìn thấy ngay từ cái liếc mắt đầu tiên.
Hắn khép cửa rời đi, căn phòng gọn gàng sạch sẽ, như thể chưa từng có ai ở.
Chỉ có cây sáo tím chói mắt nằm yên giữa phòng, là bằng chứng duy nhất còn sót lại.
Lục Hoài Châu bước qua trung đường, ánh mắt lướt qua từng gốc cây ngọn cỏ trong Hồi Xuân Viện —
Lúc hắn múa kiếm dưới gốc trúc phía đông, Dung Nhan thường ngẩng đầu khỏi vườn thuốc tây phía tây để lén nhìn.
Ở hậu viện phía bắc, cô luôn tay chỉ dạy hắn cách nhận biết dược liệu và dược tính.
Mỗi sáng sớm hắn vừa ra khỏi phòng, cô đã đứng trước cổng sân phía nam, nở nụ cười rạng rỡ: “Trùng hợp ghê đó, Lục Hoài Châu, ta cũng vừa mới ra ngoài nè.”
Thiếu nữ ấy lúc nào cũng tràn đầy sức sống, một nụ cười cũng có thể khiến người khác thấy ấm lòng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play