Thế nhưng mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này mãi vẫn chưa xuất hiện, hệ thống mới ra lò thì lại lười biếng, mê lướt mạng không dứt ra được.

Thỉnh thoảng cãi nhau với nó, nó liền giơ tấm ảnh kappa không biết moi ở đâu ra ( để chọc tức cô ): “Chồng chị đó!”

Không sát thương mấy, nhưng cực kỳ nhục nhã. 

Cho nên Dung Nhan lựa chọn chiêu phản công hợp với tuổi nó nhất —— bắn ngược.

Dung Nhan giờ phút này đang làm công việc hằng ngày của nguyên thân, ghi chép công dụng thảo dược, một bên phản kích hệ thống.

Chỉ thấy cô không ngẩng đầu lên nói: “Chồng cưng đó!”

Hệ thống nghiêm túc khuôn mặt nhỏ: “Đậu moẹ! Em không phải gay!”

Nghe được hai chữ "gay", Dung Nhan không nhịn được cười thành tiếng: “Em có giới tính đâu mà làm gay?”

Hệ thống trừng đôi mắt điện tử nhỏ phản bác: “Sao em lại không có?”

“Sao hả?” Dung Nhan rất hứng thú hỏi, “Mẹ em cho em xuất xưởng thiết lập thành con trai à?”

“Không sai!” Hệ thống nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Dung Nhan khinh thường đảo mắt: “Thôi đi, 233 là văn tổng tài, Thống tử, em cũng có chí hướng rồi đấy.”

Là ký chủ của nó, ban đầu giới tính của nó ra sao chẳng lẽ cô lại không biết? Xem vài cuốn truyện tổng tài là bắt đầu la ó muốn làm tổng tài.

“Sao chị biết?” Hệ thống phát ra tiếng nổ chói tai.

“Lịch sử duyệt web của em còn mở đấy.” Dung Nhan chỉ vào màn hình hiển thị của nó.

Hệ thống hét lên một tiếng, lao tới ôm chầm lấy màn hình: “Không được xem!”

“Rồi rồi rồi.”

Dung Nhan thong thả quay mặt sang một bên, đối với sự xấu hổ của hệ thống, cô quy kết là: Trẻ con lớn lên cũng cần có không gian riêng tư.

Thống tử ôm màn hình ngồi ở góc tường, bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Nếu học thêm được chút kiến thức nữa, có lẽ nó sẽ hiểu rằng cảm giác muốn giới thiệu truyện của Tây Hồng Thị* cho người bên cạnh nhưng lại không dám mở miệng, gọi là — xấu hổ.

(*Tây Hồng Thị: một tác giả nổi tiếng chuyên viết tiểu thuyết ngôn tình, thường bị đùa là “ngượng miệng khi giới thiệu cho người khác.”)

Hệ thống nhanh chóng hết “emo”, quay lại nhắc nhở cô: “Nhưng mà Nhan Nhan, em nói thật đó, chồng của chị tới rồi.”

“Where?” 

“Đó kìa.” Hệ thống chiếu màn hình giám sát cho chủ nhân xem, chỉ vào người đàn ông đang bị thú dữ vây quanh, thân hình chật vật mà vẫn toát ra khí chất tuấn tú ngời ngời.

Dung Nhan mắt sáng rỡ: “Đẹp trai!”

Phải nói cái gọi là thói ở sạch quá mức của Cốc chủ Trường Thanh Cốc thật là làm khổ người, người từ Bách Nhuận Lĩnh bò ra ai mà không chật vật?

Cô rất nhanh phục hồi tinh thần lại, liếc xéo hệ thống: “Vậy mà lại rình coi người khác, em thật đáng khinh.”

“Em…” Hệ thống hết đường chối cãi.

Nó nhỏ giọng biện giải: “Em chẳng phải là vì biết trước hành tung của mục tiêu nhiệm vụ, báo cáo với chị sớm một chút sao?”

Dung Nhan không dao động, mặt lạnh vô tư: “Chuyện đến nước này, chỉ có một cách có thể khiến em trông không đáng khinh.”

“Cái gì cái gì?” Hệ thống chớp chớp đôi mắt đậu đậu.

“Chiếu trực tiếp hình ảnh hắn tắm rửa sau này cho chị xem.”

Rõ ràng giọng điệu của Dung Nhan rất nghiêm túc, nhưng ngay khoảnh khắc đó, hệ thống lại cảm thấy người có vẻ đáng khinh hình như... là ai khác.

Nó vẻ mặt đau khổ, khó xử nói: “Nhưng mà, nhưng mà đó là hình ảnh bị làm mờ, không thể chiếu được mà.”

Dung Nhan thất vọng “Ồ” một tiếng.

Hệ thống áy náy, cẩn thận hỏi: “Nhan Nhan, có thể, đổi cách khác không?”

“Cách thì cũng có, nhưng mà…” Dung Nhan do dự.

Hệ thống nghiến răng, lấy ra dũng khí liều mạng nói: “Nhan Nhan chị nói đi.”

“Vậy thì chiếu trực tiếp hình ảnh hắn thay quần áo một chút đi, một người xem gọi là rình coi, hai người xem gọi là quan sát.”

Hệ thống hồi tưởng lại điều 17 trong 《Quy phạm quản lý hành vi hệ thống》 do Chủ Thần ban bố, nghiêm cấm mọi hệ thống xem, phát sóng hay lan truyền bất kỳ thông tin, hình ảnh, video có nội dung đồi trụy hoặc khiêu dâm.

Nó nghĩ nghĩ, cảnh thay đồ… kiểu gì cũng không tính là đồi trụy nhỉ. Thế là thuận theo gật đầu đồng ý.

Dung Nhan ở một bên trộm che miệng cười.

Hiệu ứng "phá nhà", quả nhiên không lừa cô.

Dung Nhan liếc nhìn bóng dáng cao ráo như cây trúc của người trong màn hình theo dõi, vỗ vỗ tay, “Đi thôi, nên đi nghênh đón nam chính của chị.”

Trong Trường Thanh Cốc, mỗi năm đệ tử đều phải tiếp nhận điều trị cho một số bệnh nhân nhất định, coi như là kỳ khảo hạch cuối năm. Nếu không đạt yêu cầu, sẽ bị ghi lại vào hồ sơ.

Đệ tử thân truyền không tiếp nhận bệnh nhân thông thường, những ca bệnh mà y quán bình thường cũng có thể chữa thì để họ ra tay chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà.

Chỉ những bệnh nhân mà đệ tử bình thường trong cốc không thể chẩn trị mới được họ điều trị, mỗi người mỗi năm ít nhất phải tiếp đãi bốn người.

Thế nhưng loại bệnh nhân đặc biệt này lại rất khó tìm. Nếu như số lượng chữa trị không đủ, thì sang năm họ sẽ phải cùng với các đệ tử phổ thông bị ghi tên trong hồ sơ ra ngoài hành y rèn luyện.

Chính cái gọi là núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi, chỉ cần trên đường du lịch bù đủ số lượng bệnh nhân còn thiếu của năm ngoái, là có thể tiếp tục trở về cốc học tập.

Trong ấn tượng của Dung Nhan, nguyên chủ nhỏ bé từng ghé vào vai Cốc chủ, dùng giọng trẻ con non nớt hỏi: “Nếu cả đời không bù đủ thì sao ạ?”

Cốc chủ từ ái xoa xoa đầu cô bé, giọng nói dịu dàng vang lên, “Vậy thì con sẽ không có sư phụ nữa.”

Trường Thanh Cốc không có bệnh nhân, ngoài cốc xác chết phơi đầy một vùng.

Không phải là không tìm được, mà là không chữa được, đệ tử học tập nhiều năm trong cốc, nên hiểu rõ tám chín phần mười các loại bệnh trên đời.

Làm người thầy thuốc, y tâm không thành, y đạo không thành.

Trường Thanh Cốc không cần những đệ tử như vậy.

Dung Nhan nhớ lại quy tắc của Trường Thanh Cốc, vừa hay, chỉ tiêu bốn người của cô năm nay còn thiếu một.

Vị này thật đúng là đến đúng lúc.

Cô đứng lên, thong thả ung dung bước về phía cửa.

Không xa cổng cốc, ở phòng gác cổng, tiểu đồng đang tựa vào khung cửa lim dim ngủ gật.

Đột nhiên, chuông huyền linh dưới mái hiên vang lên, tiểu đồng giật mình tỉnh giấc, vội vàng chạy vào trong cốc.

Dung Nhan đang ôm cánh tay tam sư tỷ khóc lóc kể lể: “Sư tỷ, chỉ tiêu của muội năm nay còn thiếu một người, nhị sư huynh bọn họ sắp trở về rồi, làm sao bây giờ hu hu hu, muội không muốn rời cốc đâu.”

Số lượng khảo hạch của Trường Thanh Cốc mỗi năm vào tháng tư sẽ kết thúc, tháng ba trời còn lạnh giá, tháng tư tiết trời ấm áp, vừa lúc lên đường.

Sư tỷ Vân Sơ dịu dàng vỗ vỗ đầu cô: “Không sao đâu, Chiêu Chiêu. Nếu muội thật sự phải rời cốc, tỷ sẽ xin sư phụ cho xuất cốc rèn luyện cùng, tuyệt đối sẽ không để muội đi một mình.”

Chiêu Chiêu là nhũ danh của Dung Nhan.

Tuy nói trên đường có đệ tử cùng chiếu ứng, nhưng mà Dung Nhan từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi cốc, vẫn luôn lớn lên dưới mắt mấy vị sư huynh sư tỷ, để cô đi cùng những đệ tử xa lạ không quen biết đó, cô ấy tuyệt đối sẽ không yên tâm.

Dung Nhan kinh hỉ: “Thật vậy sao ạ? Tam sư tỷ, muội yêu tỷ nhất!”

Đột nhiên, bên ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân vội vã.

Vân Sơ biết có chuyện, cô đứng dậy mở cửa, chỉ thấy một đệ tử khom lưng bẩm báo: “Tam sư tỷ, người bên ngoài cốc, bệnh tình của hắn theo y thuật của chúng ta, thật sự không thể chẩn trị.”

Dung Nhan vừa nghe, ra vẻ kinh hỉ mà bước nhanh lên: “Muội đi muội đi!”

Vân Sơ sủng nịch vỗ vỗ đầu cô: “Đây chẳng phải là vừa kịp sao? Đi đi, nếu có chỗ nào nghi ngờ thì bảo đệ tử đến bẩm báo.”

……

Lục Hoài Châu lẳng lặng ngồi, tầm mắt tập trung vào câu đối “Y đức nhân tâm, hành y tế thế” treo trên cao, quả thực xứng với tấm biển “Hành Y Đường”.

Mười lăm phút trước, hắn và Bùi Lưu Thương Nguyệt vất vả lắm mới vượt qua Bách Nhuận Lĩnh, nhưng trước mắt lại là trùng trùng điệp điệp núi xanh, không hề có bóng dáng Trường Thanh Cốc.

Đến lúc hết đường xoay xở, trước mắt lại đột nhiên truyền đến một giọng nam: “Bệnh nhân tự mình che mắt, theo lời dẫn vào cốc.”

Thương Nguyệt vừa nghe liền ngồi không yên: “Chúng tôi là thuộc hạ của công tử, chẳng lẽ không thể đi theo vào sao?”

“Quy định của Trường Thanh Cốc, người không phận sự, cấm vào.”

Thương Nguyệt nhíu mày, bị Bùi Lưu ấn xuống.

Lục Hoài Châu xoay người phân phó: “Một mình ta vào là được, hai người các ngươi chú ý động tĩnh trong kinh thành.”

Thương Nguyệt, Bùi Lưu gật đầu đáp ứng.

Lục Hoài Châu lưu loát xé một mảnh vải từ vạt áo, che mắt lại, đi theo tiếng nói kia.

Rất nhanh, bóng dáng hắn biến mất trước mắt hai người.

“Thế tử?”

Thương Nguyệt gọi một tiếng, đáp lại hắn chỉ có tiếng vọng giữa núi rừng và tiếng gió xào xạc.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play