Sau khi Vũ Ninh Hầu nói xong thì cùng Lâm Thanh Quân đi vào phủ trước.
Hạ Nghiên Thu tiến lại gần, nhìn chằm chằm Hạ Giác một lượt rồi cười nói: “Người biết thì rõ là đệ đi đón biểu muội về phủ, kẻ không biết còn tưởng đệ vừa từ hầm mỏ đào than chui ra đấy.”
Hạ Liên Chu khoanh tay đứng bên cạnh, “chậc” một tiếng: “Trong nhà ta giờ huynh là đen nhất, còn tưởng nương với A Nhan là đi đón huynh về cơ.”
Dung Nhan đứng bên cạnh, mắt mày cong cong, cười rộ lên.
Hai người này đúng là quá đáng, một xướng một họa, chọc cho mặt Hạ Giác đen lại —— à không, vốn dĩ mặt hắn đã đen sẵn rồi.
Hệ thống trong ý thức hải cũng bật cười: “Chị cũng không tha cho hắn nữa.” Nó thậm chí còn thấy hơi tội nghiệp cho Hạ Giác.
Hạ Giác mặt gỗ, hừ một tiếng rồi quay người đi theo sau Vũ Ninh Hầu, hoàn toàn không muốn nói chuyện với hai kẻ kia. Nhưng bước chân hắn lại không nhanh, rõ ràng đang cố ý chậm lại để thuận theo nhịp của Dung Nhan.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT