Dung Nhan nói: “Sư phụ, lời người đáng sợ. Chưa nói đến việc hắn giết phụ mẫu, là thật hay giả, chỉ nói riêng Chu thị, thật sự có thể coi là mẫu thân của Lục Hoài Châu sao?”
"Đứa bé năm tuổi, phụ thân chẳng màng, mẫu thân mất sớm, kế mẫu nhập phủ chưa đầy nửa năm liền phát điên. Hai năm liên tục mời danh y khắp thiên hạ, vẫn chẳng ai chữa khỏi.”
Dung Nhan nhìn vào mắt Liễu Chấp Hạnh: "Sư phụ, thiên hạ có loại bệnh điên như vậy hay không, người rõ nhất. Nếu thật có, danh y đều đã tìm qua, vì sao chỉ duy nhất không thấy đệ tử Trường Thanh Cốc?”
Đầu ngón tay Liễu Chấp Hạnh run rẩy, không biết liên tưởng đến điều gì.
“Không phải cốt nhục của mình, thật có người sẽ một lòng yêu thương sao? Nếu thật lòng thương xót, thì Tướng quân họ Tô sao lại dám liều mình mạo hiểm thiên uy, xông vào hầu phủ, mang người rời đi?”
“Việc ấy, không liên quan đến con.” Liễu Chấp Hạnh nhìn thẳng cô, ánh mắt lạnh nhạt.
Dung Nhan cúi đầu: “Sao lại không liên quan?”
Thanh âm trong trẻo mà kiên quyết, như chuông đồng vang dội: “Mười bảy năm trấn thủ biên cương, chinh chiến vô số, đầu thành biên ải, máu nhuộm từng viên gạch. Nhưng cuối cùng thì sao?”
“Dân chúng mà hắn từng bảo vệ, chỉ ghi nhớ những tội danh chưa rõ thực hư, chẳng ai quan tâm đến thống khổ của hắn. Không ai hỏi một đứa bé thơ sao lại bị giam cầm trong chốn cao môn đại viện suốt hai năm, sao lại bị hành hạ đến bệnh tật triền miên.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play