Trời đã sáng rõ, Dung Nhan lờ mờ tỉnh dậy.
Có lẽ là do tối qua ngủ quá muộn, dù ý thức đã tỉnh táo nhưng cô vẫn hoàn toàn không muốn rời giường.
Bùi Kinh Độ liếc cô một cái: “Trời sáng rồi.”
Hắn đã tỉnh từ lâu, nhưng thấy Dung Nhan ngủ rất say, lại nhớ đến tối qua cô bận rộn hết việc này đến việc kia nên không gọi dậy.
Chỉ là, cánh tay trái bị cô ôm chặt trong lòng bây giờ hoàn toàn mất cảm giác.
“Ưm…” Dung Nhan dụi đầu vào vai hắn, r*n rỉ khe khẽ.
Một lúc sau, cô lười biếng dụi mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT