“Chiêu Chiêu”
Dung Nhan ngẩng đầu từ cuốn sách, Lục Hoài Châu đang bước vào cửa chính phòng.
Người đến bước đi nhẹ nhàng, chậm rãi, ưu nhã, dáng người như trúc, một thân áo gấm màu khói xanh tựa như bức tranh vẽ cảnh mưa xuân Giang Nam, theo từng bước chân chậm rãi của hắn, như thơ như họa, thật sự là phong thái vô nhị.
Dung Nhan xem đến nhập thần, khi lấy lại tinh thần thì Lục Hoài Châu đã ở trước mặt cô.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, mang theo vài phần ý cười nhàn nhạt: “Đang xem gì vậy?”
Dung Nhan chống cằm, búi tóc rủ xuống được buộc bằng dải lụa màu xanh biếc, lộ ra vành tai nhỏ nhắn bằng ngọc trắng, đôi mắt hạnh long lanh sắc nước.
Cô tiếc nuối lắc đầu: “Khí độ cả người của ngươi trông giống như một giai công tử nhẹ nhàng như ngọc, đâu giống kẻ học võ?”
“Thật sao?” Lục Hoài Châu vẻ mặt kinh ngạc, “Vậy Chiêu Chiêu nhìn cũng vô cùng giống tiểu thư khuê các, nhưng vì sao lại học y?”
Dung Nhan trừng mắt nhìn hắn: “Có ý gì? Cái gì mà ta trông vô cùng giống tiểu thư khuê các?”
“Hừ!” Cô kiêu ngạo quay mặt sang một bên, “Ta từ nhỏ lớn lên ở Trường Thanh Cốc, không học y thì học gì?”
Lục Hoài Châu nhìn cô, trong cổ họng bật ra tiếng cười nhẹ.
“Ngươi thì sao? Vì sao học võ?”
Nghe hắn vẫn còn cười, Dung Nhan càng tức giận, quay đầu lại trừng hắn.
“Ta…”
Nghe lời này, Lục Hoài Châu trầm mặc một lúc.
Dung Nhan đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hàm răng cô khẽ cắn cánh môi, vừa định mở miệng nói cho hắn rằng nếu không muốn nói thì có thể không cần nói.
“Ngươi…”
Vừa định mở miệng, lại bị một giọng nói khác che lấp.
“Giống ngươi thôi, ta từ nhỏ theo cữu phụ học võ mà lớn lên.”
Hắn chỉ nói là theo cữu phụ học võ, chứ không nói vì sao lại sống cùng cữu phụ.
Nguyên nhân sâu xa trong đó, Dung Nhan đương nhiên biết. Cho nên khi Lục Hoài Châu đợi mãi không thấy đáp lại, nghi hoặc ngẩng mắt nhìn cô, cô mới như tỉnh giấc chiêm bao.
“À à à…”
Cảm giác như đã chạm vào chuyện buồn của hắn, Dung Nhan ngẩn người, tránh ánh mắt hắn.
“Ngươi từ nhỏ học võ, ngày thường hẳn cũng tiếp xúc nhiều với võ phu bị thương đi, không phải nói theo ta học y sao, vậy trước hết hãy học từ chuyên trị ngoại thương đi.”
Dung Nhan vội vàng đứng dậy, như muốn tránh né điều gì, bước chân nhanh nhẹn dẫn Lục Hoài Châu đi vào hậu viện chính phòng, nơi đây tràn đầy dược liệu đã được rửa sạch và phơi nắng.
Lục Hoài Châu thu hết thần sắc của cô vào đáy mắt, hắn lặng lẽ cong môi, đi theo cô đến góc tây nam.
Dung Nhan chọn một nhánh dây tươi mới trên giá phơi, đưa đến trước mặt Lục Hoài Châu, bắt đầu giảng giải: “Đây là tất lệ, có công dụng phá huyết trục ứ, nối gân tiếp cốt. Thường dùng để trị thương do va đập, gân tổn xương gãy, sưng bầm đau nhức, huyết ứ kinh bế.”
Cô đưa đồng thời cả nhánh tươi và cành lá đã phơi khô lên trước mặt hắn, để hắn thấy rõ sự khác biệt giữa hai loại.
Lục Hoài Châu bước lên một bước.
“Tất lệ thường mọc ở nơi ẩm thấp, loại tươi thì lấy cành lá giã nát lấy nước, bôi lên chỗ đau; còn loại đã phơi khô thì phải phối hợp với dược liệu khác sắc uống mới phát huy được hiệu quả.”.
Dung Nhan sửng sốt, nhìn về phía hắn với ánh mắt sáng rỡ tán thưởng: “Ngươi có đọc y thư à?”
Lục Hoài Châu hài hước nhướng mày: “Bài học do phu tử Chiêu Chiêu sắp xếp, Lục Mỗ làm sao dám quên?”
Không cho hắn gọi sư phụ, hắn liền gọi phu tử.
“Hay cho ngươi cái Lục Hoài Châu, chỉ biết trêu ghẹo ta.”
Dung Nhan giả vờ tức giận nói, nhưng trên mặt lại không giấu được ý cười.
Lục Hoài Châu vội vàng chắp tay xin tha: “Ta làm sao dám? Chiêu Chiêu đại nhân có đại lượng, không cần so đo với ta làm gì.”
“Giảo biện!” Dung Nhan ngẩng cao cằm.
Trong Trường Thanh Cốc, xuân về cảnh đẹp, én sẻ cất tiếng hót suốt cả buổi sáng.
“Hoàng lương mộc, có tác dụng tiêu ứ giảm đau, nối xương trị thương. Dùng để trị tổn thương do va đập, gãy xương trật gân, sưng bầm đau nhức. Loại thuốc này có công dụng hoạt huyết tiêu ứ, không nên dùng lâu dài, người huyết hư không có ứ nên thận trọng.”
“Nam hương thảo, có tác dụng hoạt huyết trị thương, hóa ứ cầm máu, liễm sang sinh cơ. Dùng cho chấn thương do va đập, đau bụng do ứ trệ, xuất huyết do ngoại thương, mụn nhọt lâu ngày không lành v.v…”
“Cái thanh diệp, tiêu viêm tan mủ, dùng để lương huyết chỉ lị, thanh tiết can hỏa, thu liễm cầm máu…”
Lục Hoài Châu nhìn Dung Nhan vẫn còn thao thao bất tuyệt trước mắt, khi nói đến y thuật, cô thu lại tất cả sự nghịch ngợm, linh động, bóng dáng cô len lỏi giữa các giá thuốc, ánh mắt lóe lên sự nghiêm túc và say mê đối với y đạo, dường như thời gian đều lặng lẽ dừng lại vì nàng trong khoảnh khắc này.
Và những loại dược cô đặc biệt nhấn mạnh giới thiệu, đa số dùng cho vết thương do vũ khí lạnh gây ra, nơi sinh trưởng cũng chủ yếu là ngoại ô hẻo lánh, núi sâu rừng già.
Những điều này phù hợp nhất với một loại người, người thường niên bị thương, bị tấn công, bị phục kích.
Cô chỉ thiếu mỗi việc chỉ vào mũi hắn mà nói ra thân phận của hắn.
“Nghe rõ chưa?”
Nửa ngày không đợi được câu trả lời, Dung Nhan không rõ nguyên do quay đầu nhìn hắn.
Ánh nắng chính ngọ có phần gay gắt, gương mặt trắng nõn của Dung Nhan ửng hồng, má đào phấn nộn, hai má sáng bóng, trừng đôi mắt to tròn xoe bất mãn nhìn hắn, bộ dạng thật đáng yêu.
Lục Hoài Châu ho nhẹ một tiếng, gằn từng chữ một nói: “Ừm, ta nhớ rồi.”
Dung Nhan vẫn không hài lòng, cô cau mày, lặng lẽ nhìn về phía hắn.
Sau một lúc lâu, cô dời mắt đi, khẽ thở dài: “Lục Hoài Châu, bớt bị thương một chút đi.”
Lục Hoài Châu nghe vậy ngẩn người, hắn ngơ ngác cúi đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy sự lo lắng cho mình, không biết có phải ảo giác của hắn không, hắn lại nhìn ra một tia đau lòng từ ánh mắt cô.
Đôi mắt thiếu nữ sáng ngời như mặt trời, chiếu rọi mọi tâm tư u tối của hắn đến không sót gì.
Hắn rũ mắt xuống, cơ thể cứng đờ, không dám nhìn cô nữa.
“Lục Hoài Châu.” Giọng thiếu nữ mềm mại, ngọt ngào lộ ra chút không kiên nhẫn.
Môi hắn khô khốc, cổ họng chát đắng, sau đó, hắn nghe thấy giọng mình: “Được.”
.....…
“Hắn đang làm gì?”
Dung Nhan lật xem quyển dược kinh trong tay, hỏi hệ thống.
Hệ thống quăng quyển sách trong tay xuống, ngã vật ra từ trên thảm rồi bò dậy, “Em xem xem nào.”
Dung Nhan nhìn bộ dạng lôi thôi của nó, ghét bỏ chết đi được, “Lau nước dãi đi anh bạn.”
Hệ thống vô tư lau một vòng, điều chỉnh cảnh tượng: “Xem đi, đang luyện công đó.”
“Luyện công?” Dung Nhan kỳ quái ghé sát vào nhìn.
Trong hình ảnh, Lục Hoài Châu mũi chân nhẹ nhàng chấm vào vách đá, mượn lực nhảy vọt lên, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng như bay, bật người lên không, nhẹ tênh đáp xuống cục đá nhô ra ở vách núi, đứng vững vàng, gió núi thổi vạt áo hắn phấp phới, dường như giây tiếp theo liền muốn bay lên không, vũ hóa thành tiên.
Bước chân hắn cực nhanh, một bước tiếp một bước, không lâu sau liền leo lên đỉnh núi.
Trúc tía bao phủ nửa đỉnh vách đá dựng đứng, những lá trúc nhọn đan xen vào nhau, tạo thành một biển tím. Gió núi ào ào thổi qua, lá trúc xào xạc rung động, dường như tiếng gió núi đang thì thầm.
Lục Hoài Châu tìm được cây trúc trơn tru, mảnh khảnh nhất, vung kiếm chặt xuống.
Dung Nhan ngay lập tức hiểu ra, cây trúc hôm qua bị hắn chém nát, nhanh như vậy đã biết tìm nguyên liệu để làm lại, thật là trẻ nhỏ dễ dạy.
Cô hài lòng gật gật đầu.
“Hắn muốn làm gì?” Hệ thống vẫn không hiểu.
“Vật đính ước.”
“À?” Hệ thống không thể tin được, “Vật đính ước mà lại tặng một cây trúc thôi sao, dù sao cũng là một Thế tử gia, keo kiệt thế à?”
Dung Nhan buồn cười, nhéo nhéo cái mặt đang phồng lên của hệ thống, cười chế nhạo nói: “Em còn phải học nhiều lắm đó!”
Cô đang cùng hệ thống tán ngẫu, cửa bỗng nhiên có người đến.
Tiểu đồng cụp mi rũ mắt báo cáo: “Dung sư tỷ, nhị sư huynh của chúng ta đã về rồi.”
Nhị sư huynh?
Ánh mắt Dung Nhan sáng lên, lộ ra vẻ kinh hỉ: “Bây giờ đang ở đâu?”
“Vừa đến cửa cốc.”
Cô tách một cái đứng dậy.