Lý Lâm có chút hối hận: “Nhưng mà… Dung Nhan đã thấy rõ là chúng ta rồi, ngày mai nàng ta có đi tố cáo với Chưởng môn không?”
Trần Quan Ngọc lại nói: “Nàng ta có chứng cớ chắc? Dựa vào đâu mà khăng khăng nói là chúng ta đốt?”
Lý Lâm lúc này mới yên lòng phần nào. Đợi đến khi trở lại vọng đài, phía tiểu viện vẫn một mảnh tối đen, tim hắn đột nhiên đập loạn, không ngừng lay lay cánh tay Trần Quan Ngọc: “Lão Trần! Lão Trần! Ngươi mau nhìn! Bên đó tối om! Không có ánh lửa! Sao lại thế được? Không đúng… Không thể như vậy…”
Trần Quan Ngọc ban đầu còn đang bực bội, bị hắn nói vậy cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần, vừa nhìn, quả nhiên phát hiện có chỗ bất thường.
Xa xa mây núi mờ mịt, nhưng ngọn núi gần nhất bỗng dưng tụ lại một mảng bóng đen âm trầm.
Bóng đen ấy mỗi lúc một lớn, dần dần lao về phía vọng đài, tốc độ như chớp giật.
Trần Quan Ngọc kinh hô một tiếng: “Không ổn! Lý Lâm! Có ngư—ưm…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play