Hôm sau, cô lại dậy từ tinh mơ, vác theo một cái liềm, trực chỉ rừng trúc sau nhà.
Kỳ Uyên đã giải bỏ cấm chế trước cổng tiểu viện.
Dung Nhan một lần nữa nhận ra, Kỳ Uyên đúng là người nói được làm được — bảo một ngày, thì tuyệt không kéo dài đến ngày thứ hai.
Lựa được mấy gốc trúc trưởng thành chắc khỏe, cô liền bắt tay chặt lấy.
“Cốc cốc cốc…”
Kỳ Uyên vẫn nằm không xa phía sau, cô mỗi lần quay đầu đều có thể nhìn thấy dáng người nhàn tản nơi ấy.
Hệ thống nhìn cảnh ấy, so sánh rồi hoài nghi: “Người ta ghế làm từ ngọc, liệu có xem trọng cái ghế gỗ mục của chị không đấy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play