Ngoài trời, những hạt tuyết nhỏ li ti như hạt muối bắt đầu bay lất phất, báo hiệu cơn tuyết đầu mùa đã đến. Gió lạnh gào thét, mang theo cái rét buốt thấm vào da thịt, thổi cho má người ta đỏ ửng. Mùa đông về, phố xá trở nên vắng lặng một cách lạ thường. Mọi người đều quấn mình trong những chiếc áo lông dày sụ, khăn quàng che nửa khuôn mặt, bước chân hối hả tìm nơi trú ẩn ấm áp.
Ngồi trong xe, Tô Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, nóng lòng muốn đưa tay ra để cảm nhận cảm giác tuyết tan trong lòng bàn tay. Vừa định hạ cửa kính xuống một chút, một bàn tay to đã vươn tới, không chút do dự mà kéo cửa kính lên trở lại, đồng thời nắm lấy tay cô, ngăn cản hành động tiếp theo.
“Bên ngoài lạnh lắm, em sẽ bị cảm mất.” Thời Ứng Cẩn nhắc nhở, “Mới tuần trước em vừa khỏi ốm, cẩn thận lại bệnh đấy.”
“Được rồi ạ.” Tô Dư đành từ bỏ.
Cô tựa vào người Thời Ứng Cẩn, ngắm nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ ngày càng lớn, dần dần trở nên mềm mại như những sợi bông. Chúng bay xuống, đậu trên cửa kính rồi tan chảy thành nước.
Rất nhanh, khung cảnh bên ngoài không còn vắng lặng nữa. Tô Dư nhìn thấy nhiều vệ sĩ mặc đồng phục, họ nhận ra xe của Thời Ứng Cẩn và lập tức dẫn đường. Chiếc xe chạy thẳng vào bên trong du thuyền, để lại màn tuyết trắng xóa ở bên ngoài.
Sau khi đỗ xe, hai người đi thang máy lên nơi tổ chức tiệc. Thời Ứng Cẩn mời đa phần là bạn bè cùng lứa, nên bữa tiệc không quá trang trọng, trang phục chủ yếu mang phong cách thoải mái. Tuy nhiên, đập vào mắt Tô Dư vẫn là những bộ váy vóc mỏng manh, sặc sỡ, tạo nên những đường cong tuyệt đẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT