Chào quý đọc giả, từ chương 63-67 Elena gộp chương lại nhé, nếu các bạn di chuyển đến chương tiếp theo hiện lỗi “không tìm thấy chương” có thể skip chương tiếp theo, hoặc vào mục lục chọn chương mình muốn đọc nhé

Chương 63-chương 67 Thế giới 3: Hồ Yếu Lừa Đảo Trong Sách Tu Chân

Chương 63:
Trở lại Cục Xuyên Nhanh, Tô Dư đã chuẩn bị tâm lý không kiếm được một điểm tích lũy nào.

“Nhiệm vụ lần này thất bại, mức độ hoàn thành nhiệm vụ năm mươi phần trăm, nhận được năm mươi phần trăm điểm tích lũy. Nhiệm vụ thất bại bị trừ năm mươi phần trăm điểm tích lũy. Tổng kết điểm tích lũy: không.”

Quả nhiên, ngay khi âm thanh chương trình kết thúc, tài khoản của Tô Dư thành công thêm vào không điểm tích lũy.

Một người và một hệ thống ôm đầu khóc rống.

“Tại sao chứ? Tôi đã cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, làm tất cả những gì phải làm. Nhiệm vụ thất bại thì liên quan gì đến tôi? Rõ ràng là nam chính không theo kịch bản, tại sao lại trừ điểm tích lũy của tôi chứ?” Tô Dư vừa khóc vừa tố cáo.

Hệ thống cũng khóc gật đầu: “Đúng vậy, tại sao chứ?”

Tại sao lại không chấp nhận đơn xin đổi ký chủ của tôi chứ…

Một người và một hệ thống vừa khóc vừa dựng tai, cố gắng bắt lấy âm thanh nhắc nhở tặng điểm tích lũy vẫn chưa đến.

“Đã nhận được phản hồi của bạn, hệ thống chính sẽ truy xuất hồ sơ nhiệm vụ của bạn để xác minh. Một khi xác minh thành công, điểm tích lũy sẽ được bù đắp gấp đôi cho bạn. Mong bạn thông cảm vì sự bất tiện này.”

Không biết là do oán niệm của Tô Dư quá sâu hay do cô khóc quá đáng thương, mà lại bất ngờ kích hoạt chức năng phản hồi của chương trình.

Tiếng khóc của Tô Dư lập tức dừng lại: “Thật sao?”

Trả lời cô là một âm thanh nhắc nhở khác của hệ thống:

“Ting——, hệ thống số 01 đã tặng bạn 5000 điểm tích lũy.”

Đến rồi! Tiền của bố đại gia đã đến!

Mắt Tô Dư và hệ thống sáng rực, lập tức phấn chấn, nỗi buồn thất bại nhiệm vụ tan biến. Nhìn 5000 điểm tích lũy vừa mới ra lò, họ suýt chút nữa đã hét lên.

Giọng hệ thống run rẩy vì phấn khích: “Ký chủ, tôi muốn nâng cấp…”

Tô Dư vung tay: “Nâng cấp đi!”

Nếu mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể nhận được 5000 điểm tích lũy, Tô Dư cảm thấy mình cách vị trí phú bà số một của Cục Xuyên Nhanh không còn xa.

Chỉ là không biết bố đại gia còn muốn giúp đỡ cô cái đồ vô dụng này bao lâu nữa.

Hệ thống cảm động đến rưng rưng nước mắt: “Ký chủ tốt quá, tôi muốn mãi mãi đi theo cô làm nhiệm vụ.”

Vừa nói, nó vừa nhanh chóng hủy bỏ hồ sơ xin đổi ký chủ lần trước.

Tô Dư lơ đễnh đáp lại.

Cô vô dụng như vậy, thất bại liên tiếp hai lần. Lỡ đâu đại lão thấy cô là bùn nhão không thể trát tường, lần sau không cho điểm tích lũy nữa, hoàn toàn vứt bỏ cô thì sao?

Tô Dư lại muốn khóc.

Đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, mắt đảo tròn, cẩn thận gửi một tin nhắn cho hệ thống số 01: “Đại nhân, ngài có ở đó không?”

Hệ thống số 01: “Ký chủ không có ở đây, có việc xin để lại lời nhắn.”

Tô Dư: “???”

Vậy thì, điểm tích lũy này là ai cho cô?

Với câu hỏi đó, Tô Dư nghỉ ngơi vài ngày, tiện thể chờ hệ thống nâng cấp xong, lại một lần nữa bước vào thế giới nhiệm vụ.

Lần này tuyệt đối sẽ không thất bại nữa!

“Công tử, A Dư có đẹp không?”

Căn phòng mờ ảo, lụa đỏ giăng khắp nơi, bộ sa y đỏ rực như có như không phác họa đường cong uốn lượn của người phụ nữ. Cánh tay mềm mại không xương như dây leo vắt trên vai người đàn ông trước mặt.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, câu lấy cằm anh.

Đôi mắt người phụ nữ quyến rũ, hơi hếch lên, cố làm ra vẻ ngây thơ tiến gần đến người đàn ông dung mạo thanh lãnh tuấn mỹ, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Bàn tay còn lại nhẹ nhàng lướt trên người anh, dịch xuống, tiến gần đến ngực…

Đột nhiên!

Cổ tay dùng sức mạnh, bàn tay nắm thành móng vuốt, móng tay tức thì trở nên dài và sắc nhọn. Chỉ cần tiến lên một tấc nữa, có thể móc ra trái tim đang đập của người đàn ông.

Lúc này, người đàn ông vốn dĩ luôn điềm đạm cuối cùng cũng động đậy.

Tô Dư thậm chí còn chưa nhìn rõ anh ra tay thế nào, trước mắt hoa lên, cổ bị bóp, ngay cả hình người cũng không giữ nổi, biến trở lại thành hồ ly bị bóp cổ treo lơ lửng giữa không trung.

Môi trường tối tăm xung quanh đột nhiên biến mất, trở lại thành một vùng hoang dã vắng người.

Hóa ra tất cả những gì vừa rồi đều là ảo cảnh.

Trừ con hồ ly con này.

“Hồ ly con lông còn chưa mọc đủ, cũng học người ta thi triển mị thuật?” Người đàn ông cười như không cười, “Về tu luyện thêm vài trăm năm nữa rồi hãy nói.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng buông tay, hồ ly nhỏ “bịch” một tiếng rơi xuống đất. Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, trên mặt đất bỗng nhiên xuất hiện một cô bé khoảng mười tuổi.

Cô bé ôm cổ rưng rưng nước mắt, đôi mắt ấy không còn vẻ quyến rũ cố tình giả tạo ban nãy, mà đầy vẻ ngây thơ và ánh nhìn hằn học.

“Đáng ghét, tên đạo sĩ thối tha nhà ngươi, dám giả dạng phàm nhân lừa ta!”

Tô Dư ôm cổ đau đến bật khóc: “Đây là nam chính sao? Sao lại bạo lực thế, đau chết tôi rồi…”

Hệ thống đồng cảm: “Đúng vậy, đáng ghét thật!”

Hoàn toàn không nhắc đến ý định Tô Dư muốn móc tim người ta.

Vì những điểm tích lũy đã giúp mình nâng cấp, hệ thống quyết định thế giới này bất kể ký chủ nói gì, nó cũng sẽ không cãi lại, toàn tâm toàn ý đứng về phía cô.

Thế giới này hơi khác so với hai lần trước.

Dịch chuyển tức thời, bay lượn trên trời không còn là giấc mơ.

Con người, yêu ma cùng tồn tại, tu sĩ lấy thân phàm nhập đạo, tranh hùng với trời đất. Ba nghìn đại đạo, cơ duyên vô số, giết người cướp báu cũng không hiếm lạ.

Nói tóm lại, đây là một thế giới tồn tại cả nguy hiểm lẫn cơ hội, nơi kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu.

Trời biết Tô Dư vừa xuyên qua phát hiện mình là một con hồ ly thì ngơ ngác đến mức nào.

May mà có thể biến thành người.

Nếu không, cô nghiêm túc nghi ngờ nhiệm vụ lần này là độ khó địa ngục.

Người trước mắt chính là nam chính của nhiệm vụ lần này.

Tiêu Trọng Ngọc, truyền nhân trực hệ của Lăng Tiêu Kiếm Tông – tông môn lớn nhất giới tu chân, Đạo Quân Nguyên Anh kỳ, nửa bước Phân Thần. Con đường tu luyện của anh là Vô Tình Đạo cực kỳ khó thành công trên thế gian, một khi thành công thì cường hãn vô cùng. Ngoài ra, anh còn tự sáng tạo ra một bộ Vô Tình Kiếm Pháp trên cơ sở Lăng Tiêu Kiếm Pháp, là một trong những thiên tài không thể tranh cãi của giới tu chân.

Bất kỳ danh xưng nào trong số những danh xưng trên cũng đủ để kiêu ngạo hơn hầu hết mọi người, nhưng hiện tại tất cả chúng đều tập trung vào một người.

Đủ để thấy thiên phú của anh đáng sợ đến mức nào.

Nữ chính là tiểu đồ đệ của nam chính. Theo mô típ thông thường, rất dễ liên tưởng đến tình thầy trò, tình yêu cấm kỵ, Vô Tình Đạo bị phá vỡ, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, v.v.

Khổ nỗi, tâm đạo của nam chính thế giới này kiên định, ý thức thế giới đã tốn bao công sức cũng không giúp nữ chính phá được Vô Tình Đạo của anh, đành phải cầu viện bên ngoài.

Nhiệm vụ của Tô Dư là phá vỡ Vô Tình Đạo của nam chính, sau đó dùng cách tàn nhẫn và dã man nhất để làm tổn thương anh, cắt đứt mọi vướng bận của anh với cô.

Khi đó, không còn Vô Tình Đạo cản trở, tình cảm của nam nữ chính chẳng phải sẽ tiến triển vù vù sao.

Nhìn con hồ ly nhỏ đổ vấy cho người khác trước mắt, Tiêu Trọng Ngọc không nhịn được cười khẽ: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Tô Dư nghẹn lời, mắt đảo tròn: “Giao hết bảo bối trên người ngươi ra đây, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Cô bé cố ra vẻ dữ tợn, giọng điệu hằn học, nhưng khuôn mặt lại mềm nhũn như bột, chẳng có chút khí thế nào.

Khóe môi Tiêu Trọng Ngọc từ từ cong lên, không nhịn được nảy sinh ý định trêu chọc: “Ồ? Vậy nếu không có bảo bối thì sao? Ngươi muốn không khách khí thế nào?”

Con hồ ly nhỏ trước mắt linh lực thanh chính, không một chút huyết quang, hiển nhiên chưa từng gây sát nghiệt.

Có lẽ mình là người đầu tiên cô bé định giết.

Thật không may, cô bé đã đụng phải bức tường sắt.

“Tên đạo sĩ thối, ngươi đừng có không ăn rượu mời lại muốn ăn rượu phạt!”

Giọng cô bé non nớt, nói lời đe dọa liên tục, không hề lộ vẻ dữ tợn, ngược lại còn khiến người ta thấy đáng yêu.

Chương 64: 
Tiêu Trọng Ngọc khóe môi vương ý cười như có như không, đưa tay xoa đầu cô bé một cái, mềm mại và mịn màng, cảm giác rất tuyệt, chỉ là không mềm mại bằng lông hồ ly.

Sau đó, anh lơ đễnh vòng qua cô bé chỉ cao đến eo mình, ánh mắt vẫn vương ý cười, nhưng lại lạnh nhạt vô cùng.

“Hồ ly nhỏ, về chơi với người lớn nhà ngươi đi, lần này ta tha cho ngươi. Nếu lần sau còn có ý định làm hại người khác mà ta phát hiện ra, đừng trách ta không nương tay.”

Tô Dư nắm chặt nắm đấm: “Ngươi đứng lại! Không được đi!”

Người ở đằng xa không hề dừng bước, không quay đầu lại, dường như hoàn toàn không nghe thấy câu nói này, hoặc là căn bản không để vào mắt.

Đáng ghét, bị coi thường rồi!

Tô Dư giơ tay liền tung ra một đòn tấn công: “Tên đạo sĩ thối, xem chiêu!”

Tiêu Trọng Ngọc tùy ý đánh tan đòn tấn công đó, giọng lười biếng: “Hồ ly nhỏ, ngươi đang gãi ngứa cho ta sao?”

Tô Dư: “…”

Thật là một lời châm chọc độc địa.

“Nam chính thật sự tu Vô Tình Đạo sao, Vô Tình Đạo không phải đều là soái ca lạnh lùng à, sao anh ta lại đáng đánh thế này?”

Hệ thống không nói hai lời, lập tức gửi cốt truyện gốc cho cô.

“Vô Tình Đạo của Tiêu Trọng Ngọc nói ra thì kỳ lạ.

Lấy tình nhập đạo, nhập thế có tình, tu đạo vô tình.

Người đó tản mạn, hành sự phóng túng, nhưng lại bi mẫn chúng sinh, không nỡ thế gian khổ đau. Dường như có tình với tất cả mọi người, nhưng lại vô tình với tất cả mọi người. Không ai có thể đi vào nội tâm anh ta, không ai có thể nhìn thấy chân tình của anh ta.

Dường như có tình nhưng lại vô tình, khắp nơi có tình, khắp nơi vô tình.

Gọi đó là Vô Tình Đạo.”

Đây là lời giới thiệu về Vô Tình Đạo của Tiêu Trọng Ngọc trong cốt truyện gốc, rất khó hiểu và rắc rối.

Tô Dư hiểu ra: “Giống như tay chơi đào hoa ấy, nhìn ai cũng yêu, nhưng thực ra chẳng yêu ai cả.”

Hệ thống: “...Cũng có thể hiểu như vậy.”

Tiêu Trọng Ngọc không đi được bao xa, trước mắt lại hoa lên, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ bị kẹp chân vào bẫy thú.

Đứa bé khoảng bốn năm tuổi, chân bê bết máu, đôi mắt to tròn sáng long lanh vương nước mắt, đáng thương nhìn sang: “Anh trai ơi, anh có thể đến cứu em không?”

Ảo cảnh lần này có vẻ chân thực hơn nhiều so với trước.

Đáng tiếc, hồ ly nhỏ còn quá bé, không biết rằng một đứa trẻ phàm nhân lớn như vậy nếu bị kẹp chân vào bẫy thú sẽ khóc ngất từ lâu rồi, làm sao còn có lý trí mà cầu cứu.

Càng không biết rằng, một vùng hoang vu thế này, không có cả một bụi cỏ, việc đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ bị kẹp chân vào bẫy thú lại đột ngột đến mức nào.

Ánh mắt anh vương chút ý cười: “Sao, lần này không gọi ta là đạo sĩ thối nữa à?”

Tô Dư cứng người, đôi mắt tròn xoe mở to, dường như không ngờ lại bị phát hiện nhanh đến vậy.

Với một cái phất tay của người đàn ông, ảo cảnh trước mắt sụp đổ ầm ầm.

Tô Dư lộ vẻ kinh hãi, không kiểm soát được mà hiện ra nguyên hình, cổ bị bóp nhấc lên, bốn cái chân ngoan ngoãn thu vào trước ngực không động đậy.

“Nói đi, đi theo ta làm gì?”

Con hồ ly nhỏ toàn thân đỏ rực, lông mượt mà sáng bóng, nhìn là biết được nuôi dưỡng rất tốt. Chiếc đuôi phía sau xù bông cuộn tròn, mềm mại lướt qua cổ tay anh, hơi ngứa.

Tiêu Trọng Ngọc không nhịn được vuốt một cái, cảm giác giống như tưởng tượng.

Tô Dư đột nhiên cứng người, giọng dữ dằn: “Tránh… tránh ra, không được sờ đuôi ta!”

“Tu vi không cao, tính khí lại lớn.”

Tiêu Trọng Ngọc cười khẽ: “Ta thì, vừa hay thiếu một cái khăn quàng cổ bằng da hồ ly. Nếu ngươi không nghe lời, vậy thì ta có lẽ sẽ không thiếu nữa.”

Nghe lọt vào tai Tô Dư, tự động dịch thành, nếu ngươi không nghe lời ta sẽ lột da ngươi làm khăn quàng cổ.

Tô Dư kinh hãi mở to mắt.

“Bây giờ có thể nói tại sao lại đi theo ta không? Hửm?”

Tô Dư lắp bắp: “Ta… ta muốn… muốn trái tim của ngươi.”

“Trái tim của ta?”

Tiêu Trọng Ngọc cúi đầu nhìn ngực mình, giọng trêu chọc: “Người không có tim sẽ chết, ngươi muốn giết ta?”

Tô Dư lắc đầu, giọng nói ngây thơ non nớt, vô cùng nghiêm túc: “Nhưng ta muốn cứu mẹ ta.”

“Mẹ trước đây từng nói, trái tim con người là bổ phẩm tốt nhất của yêu quái. Chỉ cần ăn trái tim của ngươi, mẹ nhất định sẽ khỏe lại.” Hồ ly nhỏ nói lanh lảnh.

Đôi mắt xinh đẹp đó vẫn ngây thơ, hoàn toàn không biết mình đang nói một chuyện tàn nhẫn đến mức nào.

Đột nhiên, cô bé nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên: “Ngươi lợi hại như vậy, nhất định có thể cứu mẹ ta nhỉ? Anh đạo sĩ, ngươi có thể cứu mẹ ta không?”

Trước đó còn là đạo sĩ thối, bây giờ đã thành anh đạo sĩ.

Hồ ly nhỏ này khá biết gió chiều nào xoay chiều đó.

Tuy nhiên…

Tiêu Trọng Ngọc cụp mắt, có thể nói ra những lời như vậy, mẹ của hồ ly nhỏ nghe chừng không phải là yêu tốt lành gì.

Nhìn hang động đơn sơ nhưng được bày trí ấm cúng trước mắt, Tiêu Trọng Ngọc lãnh đạm thu hồi ánh mắt, nhìn cô bé nhỏ đang dẫn đường, bước chân thoăn thoắt nhảy nhót phía trước.

Vẫn còn quá ngây thơ.

Cứ thế dẫn một người lạ, lại là người lạ đã thể hiện ác ý trước đó, vào địa bàn của mình.

Con nhóc này một mình tuyệt đối không sống nổi quá nửa tháng.

“Anh đạo sĩ nhanh lên, ở ngay phía trước.”

Hồ ly nhỏ vừa giục, vừa dẫn anh vào sâu trong hang động.

Tiêu Trọng Ngọc theo thói quen đề cao cảnh giác một chút, bước chân vẫn thong thả, lười biếng nói: “Biết rồi.”

Sâu trong hang động ẩn hiện ánh sáng, những viên linh châu lớn bằng nắm tay như không đáng tiền mà được gắn thành một vòng trên vách đá, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, chiếu sáng hang động tối tăm.

Giữa hang, một chiếc giường đá, trên đó yên lặng nằm một con hồ ly lông trắng.

Chỉ một cái nhìn, Tiêu Trọng Ngọc đã xác định con hồ ly đó đã chết.

Hồ ly nhỏ biến thành nguyên hình, nhảy lên giường đá cọ cọ vào người hồ ly lớn, giọng nói thân mật: “Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi, con tìm người đến cứu mẹ rồi.”

Hồ ly lớn bất động.

Mắt hồ ly nhỏ lộ vẻ mơ hồ: “Mẹ ngủ rồi, ngủ mấy ngày liền không tỉnh.”

Cô bé vẫn chưa biết điều đó có ý nghĩa gì.

Cô bé nhìn Tiêu Trọng Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự tin tưởng ngây thơ: “Anh đạo sĩ, anh mau cứu mẹ con đi.”

Tiêu Trọng Ngọc đứng yên không động đậy, giọng nói bình tĩnh: “Không cứu được.”

“Cô ấy đã chết rồi.”

Cải tử hoàn sinh là chuyện ngay cả Đại La thần tiên cũng không làm được.

Hồ ly nhỏ biến thành hình người, nhíu mày không vui, ôm hồ ly lớn vào lòng: “Ngươi đừng nói bậy, mẹ chỉ bị thương ngủ thôi.”

“Ngươi không muốn cứu thì thôi, ta tự mình tìm cách.”

Cô bé nhe răng dữ tợn: “Đợi ta lớn lên, nhất định sẽ rất lợi hại, cắn chết con sói già ở ngọn núi bên cạnh, cho nó đánh thương mẹ ta!”

Khuôn mặt mềm mại đó lộ ra vẻ hung dữ, giống như một đứa trẻ ba tuổi nói muốn đánh chết một tráng sĩ cao tám thước, khiến người ta bật cười.

“Cô ấy đã chết rồi.”

Tiêu Trọng Ngọc lặp lại, tàn nhẫn vạch trần sự thật.

“Cô ấy không chết!”

Mắt hồ ly nhỏ mở to, những giọt nước mắt lớn như hạt châu rơi xuống, làm ướt bộ lông của con hồ ly trắng trong lòng.

“Trước đây con khóc mẹ đều dỗ con.”

Tiêu Trọng Ngọc chỉ yên lặng nhìn.

Rất lâu sau, hồ ly nhỏ vẫn khóc, không có ý định dừng lại.

Anh khẽ thở dài, đưa qua một chiếc khăn tay.

“Đừng khóc nữa, lau nước mắt đi.”

Thôi vậy, cũng coi như có duyên, tuy là yêu, nhưng xét cho cùng cũng không khác gì trẻ con.

Hồ ly nhỏ mất rất lâu mới chấp nhận sự thật mẹ đã chết, ngơ ngác nhìn xác hồ ly trong lòng, đôi mắt to mà mơ màng, trông vô cùng đáng thương.

Cuối cùng, Tiêu Trọng Ngọc giúp hồ ly nhỏ chôn cất mẹ cô bé ở sau núi.

Vô Tình Kiếm, vốn dĩ phải nhuộm máu khi ra khỏi vỏ, đã khắc bia mộ. Tiện thể giết con sói yêu lén lút đến thăm dò tình hình, cũng coi như giúp cô bé báo thù.

Chương 65: 
Tô Dư hóa thành nguyên hình ngoan ngoãn ngồi xổm trước bia mộ.

Khi cô bước vào thế giới này, mẹ của nguyên chủ đã chết. Trong hang động còn lại rất nhiều đồ ăn, đủ cho cô ăn hai năm, cùng một ít linh thạch dùng để tu luyện, và vài linh hoa linh thảo.

Có lẽ mẹ của nguyên chủ tự biết không thể qua khỏi, nên đặc biệt chuẩn bị cho cô.

Dù chưa từng ở chung, nhưng tấm lòng này cũng đủ để Tô Dư thành tâm thành ý bái một lạy.

“Aiz, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo nam chính xông pha giới tu chân rồi. Hy vọng người mẹ không ruột thịt của tôi trên trời có linh thiêng phù hộ tôi hoàn thành nhiệm vụ.”

Hệ thống: “Ký chủ hãy nén bi thương.”

Thật lòng buồn một lúc, Tô Dư từ biệt bia đá đơn sơ trước mắt, đứng dậy rũ rũ lông, rồi quay đầu lại.

“Anh đạo sĩ… người đâu rồi?!”

Người đâu rồi?!

Vừa nãy còn ở đây mà!

Hệ thống cũng nghi hoặc, kiểm tra hành tung của nam chính, rồi ngượng nghịu nói: “À… hình như anh ta đi rồi, ký chủ bây giờ đuổi theo thì chắc vẫn kịp.”

Tô Dư bây giờ tin rằng nam chính tu Vô Tình Đạo rồi.

Không nói lời an ủi vài câu, ít nhất cũng nán lại một lát, đợi cô tế bái xong chứ. Bỏ lại một con hồ ly nhỏ đáng thương vừa mất mẹ ở đây, thật là vô tình!

Tô Dư nhanh chóng thu dọn đồ đạc của nguyên chủ, men theo chỉ dẫn của hệ thống đuổi theo.

Không đuổi được bao lâu thì lại thấy bóng dáng nam chính.

Người đó thong dong tản bộ, rõ ràng pháp lực cao cường, nhưng lại chọn cách đi bộ từng bước như phàm nhân, không chút nào giống một tu sĩ.

Không trách Tô Dư trước đây nói anh giả dạng phàm nhân lừa cô.

Tô Dư nấp trong bụi cỏ, xuyên qua kẽ lá quan sát, cách một lúc lại lợi dụng sự che chắn của cây cối để đổi sang bụi cỏ khác.

Trông lén lút và đáng ngờ vô cùng.

Tiêu Trọng Ngọc liếc mắt nhìn nửa cái đuôi hồ ly lộ ra ngoài bụi cỏ cách đó không xa, bật cười lắc đầu, giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Không biết đã bao lâu, cô bé vẫn không xa không gần bám theo sau.

Trừ việc thỉnh thoảng không giấu được đuôi hồ ly, hoặc phát ra tiếng động.

Ngay cả Tiêu Trọng Ngọc cũng phải cảm thán ý chí của hồ ly nhỏ thật kinh người, ban đầu anh nghĩ cô bé sẽ đi ngay, không ngờ lại đi theo lâu đến vậy.

Phía trước ẩn hiện cổng thành cao lớn, vào thành rồi, không biết hồ ly nhỏ còn có thể ẩn mình bao lâu, hoặc liệu có bị người tài ba nào đó bắt làm linh sủng hay không.

Nghĩ đến đây, Tiêu Trọng Ngọc thở dài, dừng bước.

“Đừng trốn nữa, ra đây đi.”

Tô Dư cứng người, cái đuôi phía sau cũng không vẫy nữa, do dự không biết có nên ra ngoài bây giờ không.

“Vẫn chưa ra, là muốn ta tự mình đến bắt ngươi sao?”

Tiêu Trọng Ngọc ánh mắt vương ý cười, chính xác nhìn về phía Tô Dư đang ẩn mình, rồi nhẹ nhàng nâng tay, cổ tay xoay chuyển.

Chớp mắt, trong tay anh xuất hiện một con hồ ly lông đỏ đang kêu chít chít loạn xạ.

Bộ lông xinh đẹp của hồ ly nhỏ dính một ít cành khô cỏ lá, đôi mắt tròn xoe ngây ngô ngẩng lên, tràn đầy vẻ mơ hồ, dường như không hiểu sao đột nhiên lại bị bắt.

Ánh mắt Tiêu Trọng Ngọc từ từ hạ xuống, dừng lại trên chiếc bình an khấu bằng ngọc bích ở cổ cô bé.

Bình an khấu linh khí dồi dào, một sợi dây đỏ luồn qua ẩn mình trong bộ lông đỏ rực, chiếc khóa ngọc tròn xanh biếc điểm xuyết giữa đám lông trắng ở ngực, trông vô cùng đẹp.

Dường như là một pháp khí không gian hiếm có.

Hồ ly nhỏ lại có bảo bối tốt như vậy sao?

Tô Dư phản ứng lại, liều mạng vặn vẹo cơ thể: “Buông ta ra! Thả ta xuống!”

Vừa nói được hai câu, miệng bị bóp chặt: “Ưm… ưm ưm?”

Tiêu Trọng Ngọc cười khẽ: “Nhỏ tiếng thôi, ngươi thấy con hồ ly nào biết nói chuyện không?”

Càng đi về phía cổng thành người càng đông, Tiêu Trọng Ngọc xách hồ ly nhỏ đến một nơi khuất, giơ cao, nhìn thẳng: “Nói đi, đi theo ta làm gì?”

Tô Dư ấm ức: “Sao ngươi lại không nói một lời mà đi mất, ta đuổi theo ngươi lâu lắm rồi.”

Đôi mắt to tròn long lanh rũ xuống: “Mẹ không còn nữa, ta không biết đi đâu. Ngươi giúp ta giết con sói già đó, giúp mẹ ta báo thù rồi, sau này ta có thể đi theo ngươi được không?”

“Các ngươi tu sĩ loài người không phải đều thích nuôi linh sủng sao, ngươi thấy ta thế nào?”

Hồ ly nhỏ chớp mắt không ngừng nhìn anh.

Lần đầu tiên thấy kẻ tự mình dâng lên làm linh sủng.

Tiêu Trọng Ngọc ánh mắt quét lên xuống một lượt: “Tu vi quá thấp, không đủ tư cách.”

Tiêu Trọng Ngọc không có linh sủng, cũng không hứng thú nuôi linh sủng, càng đừng nói đến việc nuôi một con hồ ly con nhìn có vẻ phiền phức, yếu ớt và tính khí lại lớn như vậy.

Má Tô Dư phồng lên: “Nhưng mẹ ta nói ta thiên phú rất cao, sau này nhất định sẽ rất lợi hại. Bây giờ ta còn nhỏ, nên tu vi không cao, ngươi cho ta ăn nhiều linh thạch hơn chắc chắn sẽ mạnh lên.”

Cho ăn nhiều linh thạch hơn…

Thêm một khuyết điểm nữa, tốn kém.

Tiêu Trọng Ngọc không hề động lòng, dọa nạt: “Đừng đi theo ta nữa, cẩn thận vào thành bị bắt lột da ăn thịt.”

Tô Dư sợ hãi rụt cổ lại.

“Biết sợ rồi thì mau về đi, mẹ ngươi không còn, còn cha ngươi đâu?”

Anh buông tay hồ ly nhỏ, một luồng sáng trắng lấp lánh, cô bé má mềm mại ngoan ngoãn đứng trước mặt, ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe, trông rất lanh lợi.

“Ta cũng không biết.”

Cô bé lắc đầu nguầy nguậy: “Mẹ ta không bao giờ nói với ta về chuyện của cha ta. Nhưng ta đoán ông ta chắc chắn là một con hồ ly đực rất tệ, nên mẹ ta mới không nhắc đến ông ta.”

Tô Dư sợ Tiêu Trọng Ngọc không đưa mình đi, liền đưa tay ôm lấy chân anh, mè nheo bám chặt.

“Anh đạo sĩ, anh cứ đưa con đi đi, con rất ngoan, tuyệt đối không quậy phá. Hơn nữa, sau này con trở nên rất lợi hại, còn có thể bảo vệ anh nữa.”

Tiêu Trọng Ngọc cúi đầu, đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp.

Không có cha mẹ, hồ ly nhỏ tu vi lại không cao…

Hai người nhìn nhau rất lâu.

“Thôi được, ngươi muốn đi theo thì cứ theo đi, nhưng ta không nhận linh sủng. Đợi ngươi tìm được nơi muốn đến thì tự mình rời đi. Còn nữa, không được hiện nguyên hình trước mặt phàm nhân, nếu không nghe lời, ta sẽ vứt ngươi xuống.”

Giọng Tiêu Trọng Ngọc lãnh đạm, cho rằng cô bé chỉ nhất thời hứng thú, muốn vui đùa thôi, có lẽ ngày mai sẽ thấy chán mà rời đi.

Thị trấn của phàm nhân vô cùng náo nhiệt.

Tô Dư tò mò nhìn xung quanh, một tay nắm chặt tay áo Tiêu Trọng Ngọc, sợ đi lạc: “Ở đây náo nhiệt quá.”

“Tuổi thọ của phàm nhân đa số ngắn ngủi, tu sĩ phất tay một cái là trăm năm nhân gian, mà trăm năm chính là cả đời của họ. Vì vậy, họ giỏi dùng thời gian để làm những việc thú vị.”

Tô Dư nửa hiểu nửa không gật đầu.

“Anh đạo sĩ, bây giờ anh đi đâu?” Cô bé đột nhiên hỏi.

Giọng Tiêu Trọng Ngọc thong thả: “Du ngoạn bốn phương, đi đến đâu thì tính đến đó.”

Khác với cách hiểu của mọi người, Vô Tình Đạo không phải là vô tình thật sự.

Ngược lại, chỉ khi trải qua mọi loại tình cảm trên thế gian, mới có thể thật sự đối xử bình đẳng với chúng sinh, không vì đá sỏi cỏ cây mà coi nhẹ, không vì người thân ruột thịt mà ưu ái, không bi không vui, mới có thể đạt được đại đạo.

Tiêu Trọng Ngọc những năm đầu say mê tu luyện, mãi đến khi đột phá Nguyên Anh mới lờ mờ nhận ra một vài manh mối, rồi nhập thế tu hành.

Tô Dư vẻ mặt tò mò: “Anh lợi hại như vậy, sao không ngự kiếm phi hành? Đi bộ mệt lắm.”

Người bên cạnh tiện tay xoa đầu cô bé: “Sao mà nhiều câu hỏi thế? Ta thích đi bộ.”

“Ồ.”

Tô Dư vừa lầm bầm những điều kỳ lạ, vừa nhìn xung quanh. Đột nhiên, bước chân dần chậm lại, mắt nhìn thẳng vào một quầy bán kẹo đường, không đi nổi nữa.

Chóp mũi tràn ngập mùi hương ngọt ngào.

Một con hồ ly con còn nhỏ thì không có chút sức chống cự nào với những món đồ dụ trẻ con.

Vừa há miệng, nước bọt suýt chút nữa đã chảy ra.

Một chiếc khăn tay kịp thời hứng ở khóe miệng cô bé, tránh cho nước bọt làm bẩn quần áo.

Chương 66: 
Tiêu Trọng Ngọc hơi bất lực liếc nhìn con hồ ly nhỏ không có tiền đồ: “Lau nước bọt đi, chẳng qua là mấy món đồ ngọt lịm, cũng đáng để ngươi không có tiền đồ như vậy sao.”

Tô Dư vừa lau nước bọt, vừa chằm chằm nhìn quầy kẹo đường: “Hệ thống, sao tôi lại thấy cái kẹo đường đó thơm thế, muốn ăn quá, không ăn được là muốn khóc rồi.”

Không cần hệ thống trả lời.

Tô Dư tự hỏi tự trả lời: “Tôi hình như nhớ ra rồi, lúc học bài, thầy giáo nói tính cách của nguyên chủ thế giới nhỏ sẽ có ảnh hưởng nhất định đến người làm nhiệm vụ. Nguyên chủ còn quá nhỏ, ảnh hưởng còn lớn hơn hai thế giới trước, nhưng thật sự thơm quá…”

Ông chủ bán kẹo đường thấy vậy, cười ha hả, nhìn Tiêu Trọng Ngọc: “Ông chủ, mua cho con gái ông một cây đi, cũng không đắt, chỉ mười văn tiền, muốn hình gì cũng được.”

Con gái?

Tiêu Trọng Ngọc khựng lại, ngẩng đầu nhìn ông chủ đang cười hớn hở mời chào khách.

Tô Dư cũng ngẩn ra, ngay sau đó mắt đảo tròn, đột nhiên ôm lấy chân người đàn ông, nặn ra một túi nước mắt đáng thương: “Đúng vậy, cha ơi, mua cho con một cây đi mà.”

Nghe thấy tiếng “cha” này, sắc mặt Tiêu Trọng Ngọc tối sầm, liếc nhìn con hồ ly nhỏ đang ôm chân mình giở trò.

Đây là cái cô bé nói là rất ngoan sao?

Anh đâu có thể sinh ra một con hồ ly lớn như vậy.

“Cha ơi, làm ơn đi mà ~”

Nước mắt Tô Dư trào ra, đôi mắt long lanh đáng thương vô cùng, nhìn kỹ thì thấy toàn là ánh sáng tinh ranh, lanh lợi cực kỳ.

Tiêu Trọng Ngọc giọng nói lạnh nhạt, dùng giọng chỉ hai người nghe được nói: “Cái thứ này ăn nhiều sẽ rụng lông, không muốn trở thành một con hồ ly trụi lông thì ta sẽ mua cho ngươi.”

Thân Tô Dư đột nhiên cứng đờ, nước mắt nghẹn trong hốc mắt: “Thật sao?”

Cô bé do dự: “Vậy thì con chỉ ăn một chút, không, chỉ liếm một cái thôi được không?”

Lời đe dọa trụi lông cũng không ngăn được con hồ ly ham ăn.

Cuối cùng Tiêu Trọng Ngọc vẫn mua cho cô bé, chọn một hình hồ ly. Khi đưa cho cô bé, tiện tay véo vào má mềm mại: “Lần sau còn gọi bậy, ta sẽ lột da ngươi làm khăn quàng cổ.”

Tô Dư chột dạ rụt cổ: “Biết… biết rồi.”

Hồ ly nhỏ vô tư, cắn miếng kẹo đường ngọt lịm, chớp mắt đã quên lời đe dọa của người đàn ông vừa rồi, thân mật nắm tay anh, trông thật giống một cặp cha con bình thường.

“Aww” một tiếng, đầu hồ ly bị cắn đứt.

“Ngon quá!”

Tiêu Trọng Ngọc khẽ cúi đầu, trong mắt lóe lên một tia ý cười.

Đột nhiên, ánh mắt anh đanh lại, đưa tay đặt lên đỉnh đầu hồ ly nhỏ, khẽ dùng sức, ấn đôi tai đang nhô ra vì vui vẻ của cô bé trở lại.

Anh khẽ ho một tiếng: “Còn nhớ ta đã nói gì trước đây không?”

Tô Dư ngơ ngác ngẩng đầu: “À?”

“Không được hiện nguyên hình trước mặt phàm nhân, quản tốt tai và đuôi của ngươi. Nếu để lộ ra, ta sẽ giúp ngươi chặt đi.” Tiêu Trọng Ngọc cười như không cười đe dọa.

Mắt Tô Dư đột nhiên mở to, nhanh chóng ôm lấy đầu, ánh mắt kinh hãi và cảnh giác.

“Không được!”

Tiêu Trọng Ngọc cười khẽ: “Vậy thì nghe lời.”

Không biết nhìn thấy cái gì mới lạ, Tô Dư đột nhiên buông tay Tiêu Trọng Ngọc, chen vào đám đông. Chiều cao chưa đến eo một người đàn ông trưởng thành, chớp mắt đã chìm nghỉm trong biển người.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại đột nhiên biến mất, hơi ấm còn sót lại ở đầu ngón tay bị gió thổi tan, bỗng thấy hơi lạnh.

Ánh mắt Tiêu Trọng Ngọc từ từ quét qua đám đông chen chúc, bước chân không dừng, không hề có ý định đợi Tô Dư.

Thế gian này, tất cả những cuộc gặp gỡ và chia ly, chẳng qua đều do duyên phận mà thành.

Có duyên thì tụ, vô duyên thì tán, thuận theo tự nhiên.

Đi ngang qua một người ăn xin bên đường, anh dừng lại, tiện tay bỏ mấy đồng bạc vụn vào bát.

“Cảm ơn ông chủ! Cảm ơn ông chủ!” Người ăn xin kích động liên tục dập đầu cảm ơn.

Tiêu Trọng Ngọc hơi nghiêng người tránh ra, ánh mắt xa xăm, tiếp tục bước đi về phía trước.

Dường như không gì có thể khiến anh dừng lại, dù là hồ ly nhỏ hay người ăn xin trước mắt, cũng chỉ là sự dừng chân thoáng qua.

Bên kia, Tô Dư vẫn còn hứng thú xem tạp kỹ, tiện tay liếm sạch đường dính trên cây kậy.

Hệ thống cổ họng sắp bốc khói: “Ký chủ, cô mau tỉnh táo lại đi, tạp kỹ lúc nào xem cũng được, nam chính đi xa lắm rồi, cô không đuổi theo thì không kịp đâu.”

Phản ứng lại những gì mình vừa làm, Tô Dư đột nhiên cứng người, cây kẹo đường trong tay “bốp” một tiếng rơi xuống đất.

“Tôi… tôi vừa nãy…”

Tô Dư vội vàng nhìn xung quanh: “Nam chính đi hướng nào rồi? Tôi phải nhanh chóng đuổi theo!”

Tô Dư muốn khóc mà không ra nước mắt, thầm nhủ lần sau nhất định phải nhịn, cơ thể trẻ con quá ảnh hưởng đến nhiệm vụ.

Hệ thống: “Đi về phía đông thành rồi.”

Kể từ lần nâng cấp trước, quyền hạn của hệ thống trong thế giới nhiệm vụ đã lớn hơn, miễn là không gây ảnh hưởng quá lớn, nó có thể truy xuất thêm thông tin để giúp ký chủ làm nhiệm vụ.

Tất nhiên, điều khiến hệ thống phấn khích hơn là một chức năng khác.

Vừa chạy được hai bước, Tô Dư đột nhiên bị một người đàn ông vạm vỡ kéo lại.

Người đàn ông vạm vỡ trông chất phác thật thà: “Con ơi, sao con lại đi một mình trên đường thế, người lớn nhà con đâu?”

Tô Dư buộc phải dừng lại, không kiên nhẫn quay đầu, đôi mắt tròn xoe đầy cảnh giác: “Liên quan gì đến chú?”

Người đàn ông vạm vỡ cười ngây ngô: “Đừng sợ, chú không phải người xấu, có phải con bị lạc gia đình không? Nói cho chú biết, chú đưa con đi tìm được không?”

Vừa nói, hắn vừa lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi, nhanh chóng ấn lên mặt Tô Dư.

Đứa trẻ trong tay mềm nhũn ngã xuống, xung quanh nhanh chóng có vài người vây lại che chắn, ngăn cản ánh mắt dò xét của những người xung quanh.

Người đàn ông vạm vỡ đỡ lấy cánh tay Tô Dư, như đang dỗ dành cô bé: “Đừng lo lắng, chú sẽ giúp con đi tìm cha mẹ.”

Mấy người dẫn Tô Dư đi vào con hẻm nhỏ, rẽ vài vòng, rồi đi vào một sân nhỏ cực kỳ hẻo lánh, thân thể căng thẳng mới thả lỏng.

Khuôn mặt chất phác của người đàn ông vạm vỡ lộ ra nụ cười hiểm độc và dữ tợn.

“Con bé này xinh đẹp, đã theo dõi lâu rồi, cuối cùng cũng tóm được, chắc chắn sẽ bán được giá tốt.”

Hắn ra lệnh cho những người khác: “Bây giờ các ngươi đi liên hệ bến cảng, cùng với mấy đứa bên trong đó, ngày mai sẽ vận chuyển đi, bán sang phía nam.”

“Vâng, đại ca.”

Chẳng mấy chốc, trong sân nhỏ chỉ còn lại người đàn ông vạm vỡ và Tô Dư.

Người đàn ông vạm vỡ tâm trạng cực kỳ tốt, tùy tay ném cô bé xuống đất, đi đến bên tường lấy dây thừng, định trói cô bé lại rồi ném chung với những đứa trẻ khác.

Khoảnh khắc bị ném xuống đất, Tô Dư mơ mơ màng màng mở mắt, lờ đờ ngồi dậy.

Cô bé xoa xoa đầu, một luồng linh quang mà phàm nhân không thể nhìn thấy lóe lên, cảm giác lờ đờ đột nhiên biến mất, từ từ nhớ lại những gì vừa xảy ra, mắt đột nhiên mở to.

“Tôi là một con yêu quái, lại bị một tên buôn người phàm nhân bắt được sao?!”

Một nỗi nhục nhã tột cùng!

Người đàn ông vạm vỡ cầm dây thừng, vừa ngâm nga khúc nhạc vừa quay người lại.

Khoảnh khắc quay đầu lại, nhìn thấy cô bé vừa bắt về đã tỉnh, còn ngồi dậy từ dưới đất, động tác của hắn đột nhiên khựng lại, vẻ mặt khó tin.

“Làm sao có thể?! Sao ngươi lại tỉnh nhanh như vậy?!”

Ánh mắt người đàn ông vạm vỡ đột nhiên trở nên độc ác, hắn liếc nhìn cánh cửa lớn đã khóa, cầm dây thừng không nhanh không chậm đi tới.

“Tỉnh rồi thì sao, ngươi không trốn thoát được đâu. Ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai chú sẽ đưa ngươi đến một nơi tốt, sau này ăn mặc không lo, còn có người hầu hạ, không tốt hơn bây giờ nhiều sao?”

Tô Dư ngồi trên đất không khóc cũng không quậy, nghiêng đầu, yên lặng nhìn hắn đến gần.

Lúc này, Tiêu Trọng Ngọc vừa bước vào quán trọ, bước chân khựng lại, ánh mắt hơi đanh lại.

Trong không khí thoảng qua một tia yêu khí cực kỳ nhạt, yêu khí của hồ ly nhỏ, lẫn với mùi máu tanh.

Chương 67: 
Trong con hẻm sâu của sân nhỏ, gió thu xào xạc cuốn những chiếc lá tàn, trên mặt đất, một thi thể còn ấm dần lạnh đi. Thi thể trợn trừng mắt, chết không nhắm mắt.

Nhìn xuống dưới, ngực máu me be bét một lỗ lớn.

Vị trí trái tim trống rỗng, như thể bị người ta móc tim ra sống sờ sờ.

Bên cạnh, một cô bé đáng yêu như ngọc đang ngồi xổm, tò mò nhìn thi thể này, đôi mắt to chớp chớp: “Hóa ra tên đạo sĩ thối đó nói thật, người không có tim thì thật sự sẽ chết.”

Bàn tay phải ẩn bên hông cô bé từ từ giơ lên.

Tí tách — tí tách —

Máu đỏ sẫm nhỏ xuống, làm bẩn quần áo.

Một trái tim máu me be bét đang yên lặng nằm trong tay cô bé, đập yếu ớt, tỏa ra mùi máu tanh nồng.

Tô Dư tò mò lại gần ngửi, lại cảm thấy rất thơm.

Tiêu Trọng Ngọc lướt đến liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Ánh mắt anh hơi lạnh, đưa tay tung ra một đòn tấn công.

Tô Dư chỉ cảm thấy cổ tay đau nhói, bị lực xung kích khiến cô bé ngã phịch xuống đất, trái tim trong tay rơi xuống đất lăn vài vòng, dính đầy bùn đất trở nên bẩn thỉu.

Cô bé ngẩng đầu tức giận nhìn, muốn xem ai đã tấn công mình.

Vừa ngẩng đầu lên, bất chợt đối diện với đôi mắt lạnh lùng và hờ hững, như có hàng vạn tảng băng, khiến cô bé rùng mình, khí thế biến mất ngay lập tức.

Nhìn rõ người đến, mắt Tô Dư sáng lên một thoáng, giây sau, cô bé giận dỗi quay mặt đi: “Ngươi đến làm gì?”

Cô bé hừ một tiếng thật mạnh: “Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi có xin lỗi ta cũng vô ích, ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!”

“Bỏ rơi ta một lần thì thôi, còn muốn bỏ rơi lần thứ hai. Ta đâu phải là nhất định phải theo ngươi, không có ngươi, một mình ta cũng được, cũng có thể trở nên rất lợi hại.”

Hồ ly nhỏ tinh ranh lanh lợi, đôi mắt sáng ngời tràn đầy vẻ ngây thơ, hoàn toàn không thấy chút nào dấu vết của việc vừa mới móc tim một người.

“Ngươi nói trở nên lợi hại, chính là móc tim người ăn sao?”

Tiêu Trọng Ngọc quét mắt nhìn thi thể trên đất, cùng với trái tim đang lăn lóc.

Nếu anh đến muộn một bước, liệu cô bé đã nuốt chửng trái tim này rồi sao?

Máu me be bét, cũng không thấy bẩn.

Quan trọng nhất là, yêu quái ăn thịt người, con đường tu hành sau này sẽ khó khăn gấp mấy lần.

Tô Dư nghi hoặc nghiêng đầu: “Không được sao?”

Nhớ đến trái tim bị đánh rơi, cô bé vội cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên đất một cục bẩn thỉu dính đầy bùn đất, bất mãn nhíu mày.

“Ngươi làm nó rớt xuống đất, ta ăn kiểu gì đây?”

Tô Dư không vui trừng mắt nhìn anh: “Ngươi làm bẩn thức ăn của ta, phải đền cho ta một cái!”

Tiêu Trọng Ngọc không để ý đến lời la lối của cô bé, từ từ tiến lại gần, ngồi xổm xuống, cúi đầu kiểm tra thi thể. Vết thương chí mạng chỉ có ở ngực.

Không nghi ngờ gì, hắn bị hồ ly nhỏ giết chết.

“Sao lại giết hắn?” Tiêu Trọng Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại.

Nghe câu hỏi này, Tô Dư sững lại một thoáng, giọng điệu đương nhiên: “Hắn mắng ta, ta ghét hắn, mẹ nói rồi, những thứ làm ta không vui đều là đồ xấu, không thể giữ lại.”

Giọng cô bé non nớt và trong sáng.

“Nhưng ban đầu ta không định giết hắn, chỉ muốn móc tim hắn ra thôi.”

Đôi mắt đó trong sáng vô tội, bất cứ ai nhìn vào cũng không nỡ trách mắng.

“Người không có tim, sẽ chết.” Giọng Tiêu Trọng Ngọc lãnh đạm.

Tô Dư chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát: “Vậy ta lắp lại cho hắn?”

Tiêu Trọng Ngọc: “…Hắn đã chết rồi.”

Tô Dư bực bội phồng má: “Thế ngươi nói phải làm sao bây giờ, chết thì chết rồi, vốn dĩ là hắn đáng đời. Ta đang đi trên đường ngon lành, hắn lại bắt ta, còn nói gì mà bán đi, còn mắng ta. Đồ ăn tự dâng đến cửa, không lấy thì phí, hắn đúng là đáng đời!”

Nghe những lời này, ánh mắt Tiêu Trọng Ngọc khẽ động.

“Ồ?”

Lúc này, trong nhà đột nhiên có tiếng động, Tiêu Trọng Ngọc dùng thần thức quét qua, nhìn thấy rất nhiều đứa trẻ bị trói và nhốt chung với nhau, có cả bé trai và bé gái, có đứa bất tỉnh, có đứa đã tỉnh.

Kết hợp với lời nói vừa rồi của hồ ly nhỏ, anh lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, chuyện của phàm nhân, người tu hành cũng không nên tùy tiện can thiệp, sẽ vướng nhân quả. Sát nghiệp đã tạo thành, nói gì khác cũng là vô ích.

Tiêu Trọng Ngọc xách cổ áo cô bé: “Lần sau không được莽撞 như vậy nữa.”

Tô Dư giãy giụa giữa không trung: “Tên đạo sĩ thối, ngươi buông ta ra! Ngươi còn chưa đền thức ăn cho ta, ngươi muốn đưa ta đi đâu?”

Tiêu Trọng Ngọc liếc nhìn một cái lạnh lùng, Tô Dư lập tức im bặt, ngoan ngoãn vô cùng.

Cũng coi như biết điều.

“Thôi vậy, ngươi và ta cũng coi như có duyên, chuyện này cũng có một phần nguyên nhân do ta. Sau này ngươi cứ đi theo ta đi, đợi khi tiêu trừ nhân quả trên người ngươi, rồi thả ngươi đi.”

Tô Dư không hiểu nhân quả là gì, chỉ biết người trước mắt lại đổi ý, muốn giữ mình bên cạnh.

“Tên đạo sĩ thối, ngươi nghĩ hay lắm!”

Tô Dư hừ một tiếng, ngẩng cằm lên: “Ta không phải là một con hồ ly dễ lừa đâu. Chuyện ngươi bỏ rơi ta trước đây còn chưa tính sổ với ngươi đâu, ngươi nói gì là gì sao? Đâu có chuyện tốt như vậy?”

Hồ ly nhỏ ngoan ngoãn chưa đầy hai giây, cái đuôi lại vểnh lên trời.

Cũng không biết mẹ cô bé trước đây đã nuôi cô bé kiểu gì, nhỏ tuổi mà tính khí lớn vô cùng.

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Tiêu Trọng Ngọc hứng thú chơi đùa với cô bé.

Mắt Tô Dư đảo tròn: “Trừ khi ngươi đền thức ăn cho ta.”

Nhớ đến trái tim thơm lừng quyến rũ đó, Tô Dư suýt chút nữa lại chảy nước bọt.

“Thảo nào mẹ nói tim người là đồ tốt, thơm thế, chắc chắn rất ngon. Trước đây mẹ toàn một mình lén lút ăn, chẳng để lại cho con chút nào, keo kiệt!”

“Thức ăn là do ngươi làm bẩn, ta bảo ngươi đền cho ta một cái, không quá đáng chứ?”

Tô Dư ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo và sạch sẽ.

“Thức ăn? Trái tim đó?”

Tô Dư gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Tiêu Trọng Ngọc không cần suy nghĩ liền từ chối: “Không được.”

Giọng anh lạnh lùng: “Ta trước đây đã nói, nếu để ta thấy ngươi muốn làm hại người khác nữa, thì đừng trách ta không nương tay. Lần này thì thôi, người đó đáng tội, không có lần sau. Nếu không, ta không ngại thay trời hành đạo một lần đâu.”

“Hiểu chưa?”

Ý đe dọa nhẹ nhàng như một con dao đặt lên cổ Tô Dư, khiến cô bé lập tức cứng người.

Tô Dư ấm ức: “Nhưng con đói.”

Giọng hồ ly nhỏ mềm mại, ấm ức kêu đói, cứ như thể Tiêu Trọng Ngọc không cho cô bé ăn, nên cô bé mới bất đắc dĩ phải ăn tim người.

Đã chứng kiến tài đổ vấy của hồ ly nhỏ, khóe môi Tiêu Trọng Ngọc khẽ cong lên, hỏi ngược lại: “Mẹ ngươi trước đây đều cho ngươi ăn gì?”

Mắt Tô Dư sáng lên, lanh lảnh đáp: “Linh thạch!”

“Ngươi cũng có linh thạch sao?” Cô bé mắt lộ vẻ tò mò.

Tiêu Trọng Ngọc không chỉ có, mà còn có rất nhiều.

Chỉ thấy người đàn ông tùy tay gom một túi từ không gian trữ vật ném cho cô bé. Những viên đá trong suốt lấp lánh tỏa ra linh khí, ánh sáng lưu chuyển, tốt hơn Tô Dư từng ăn không chỉ một chút.

“Oa ~”

Cô bé sốt ruột lấy ra một viên, ôm trong tay, khẽ hé miệng để lộ hàm răng sắc nhọn, “ào” một tiếng cắn vào.

Tiêu Trọng Ngọc nhìn một cái, thấy thật kỳ lạ.

Yêu tộc và tu sĩ đều dùng linh thạch để tu luyện, phương pháp đại đồng tiểu dị, nhưng lần đầu tiên thấy con hồ ly nhỏ này cắn trực tiếp như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play