Chào quý đọc giả, từ chương 53-57 Elena gộp chương lại nhé, nếu các bạn di chuyển đến chương tiếp theo hiện lỗi “không tìm thấy chương” có thể skip chương tiếp theo, hoặc vào mục lục chọn chương mình muốn đọc nhé
Chương 53:
Một nỗi sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng Bạch Lạc.
Người biến mất năm năm đột nhiên về nước, vừa về nước đã xuất hiện trong văn phòng của Kì Hoài Chi, thật khó để không liên tưởng đến điều gì đó.
“Sao tôi lại ở đây à? Đương nhiên là Hoài Chi bảo tôi đến rồi.” Tô Dư cười nói.
Bạch Lạc lập tức đáp:
“Không thể nào!”
“Anh ấy sẽ không làm vậy!” Cô ta dứt khoát nói.
Không biết là đang nói với Tô Dư, hay đang tự nói với chính mình.
Nghe vậy, Tô Dư nhướng mày:
“Ồ?”
Cô ta như vô tình liếc nhìn cánh cửa văn phòng chỉ hé một khe hở, dưới sự nhắc nhở của hệ thống, biết nam chính đang ở ngoài cửa.
Thật đúng lúc, cứ để cô ta tự do phát huy.
“Tại sao lại không? Bây giờ tôi đang đứng sờ sờ ở đây, nếu không có lời dặn của Hoài Chi, bảo vệ sẽ cho tôi vào sao?”
Khóe môi Tô Dư khẽ nhếch lên, dịu dàng nói:
“Bạch Lạc, cô vẫn ngây thơ như ngày xưa vậy.”
Nói rồi, cô ta nhìn lên xuống đánh giá Bạch Lạc hiện tại.
Tóc xoăn lượn sóng lớn, môi đỏ rực, đi giày cao gót chót vót, đôi mắt hơi xếch đặc biệt sắc sảo, loáng thoáng có thể nhận ra đường nét của ngày xưa.
Tháo cặp kính gọng đen vướng víu ra, cô ta như biến thành một người khác.
Cảm nhận được ánh mắt của Tô Dư, thân thể Bạch Lạc khẽ căng thẳng, ngẩng cằm không muốn để lộ một chút sợ hãi nào.
Nỗi hoảng loạn thoáng qua vừa rồi nhanh chóng bị dập tắt.
Năm năm qua, Bạch Lạc cũng không phải là không có chút tiến bộ nào, cô ta không dễ dàng bị kích động như trước nữa.
“Tôi ngây thơ? Không, tôi chỉ đang trình bày sự thật.”
Ánh mắt Bạch Lạc như dao cạo xẹt qua Tô Dư:
“Năm năm trước cô đã làm ra chuyện quá đáng như vậy, chưa kể suýt nữa hại Hoài Chi không bao giờ gặp lại ông nội. Bây giờ Tô Thị phát triển xa kém Hoài Vũ, cô không trốn ở nước ngoài làm người kẹp đuôi, ngược lại lại chạy về, là vì cái gì?”
“Để tôi nghĩ xem, là vì chuyện của Tô gia phải không?”
Miệng lưỡi Bạch Lạc lanh lợi hơn trước rất nhiều:
“Tô gia sắp gặp đại họa rồi, để vượt qua cuộc khủng hoảng này, cô chỉ có thể đến cầu xin Hoài Chi.”
Tô Dư sững sờ một lát, sau đó tò mò nhìn cô ta.
“Năm năm không gặp, cô thay đổi không ít.”
Bạch Lạc cười lạnh:
“Cô tưởng tất cả mọi người sẽ mãi mãi bị cô chơi đùa trong lòng bàn tay sao?”
Tô Dư không phủ nhận cũng không khẳng định.
Ánh mắt lướt qua thức ăn trên bàn làm việc, cô ta chợt nhếch khóe môi:
“Sao lại không?”
Bạch Lạc khựng lại, nhíu mày nhìn cô ta, cảm thấy cô ta đang cứng miệng.
Tuy nhiên, Tô Dư lại bỏ qua cô ta, quay người đi về phía bàn làm việc của Kì Hoài Chi, đưa tay cầm lấy thức ăn còn bốc hơi nóng, như muốn khiêu khích mà giơ cho Bạch Lạc xem.
“Thấy cái này không?”
“Hoài Chi sợ tôi đói, đặc biệt chuẩn bị cho tôi, hơn nữa anh ấy còn nói, sẽ cân nhắc giúp tôi cầu xin cho Tô gia, để Tô Thị vượt qua khó khăn lần này.”
“Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng sẽ đến đây.”
Bạch Lạc nhíu mày, sắc mặt khó coi.
“Hoài Chi trước đây rất ít khi ăn cơm trong văn phòng phải không?” Tô Dư hỏi.
Không cần Bạch Lạc trả lời, cô ta tự mình nói:
“Nhưng anh ấy cho phép tôi ăn cơm trong văn phòng của anh ấy, anh ấy còn đút tôi ăn, giống như trước đây ở trường học vậy.”
“Cô nói xem, anh ấy có phải trong lòng vẫn còn tôi không? Anh ấy còn thích tôi không?”
Giọng Tô Dư mang theo vẻ ác ý và khiêu khích.
Hài lòng nhìn thấy sắc mặt Bạch Lạc chợt tái mét, Tô Dư tiếp tục.
“Năm năm trước tôi chia tay anh ấy chỉ là bất đắc dĩ, tôi tìm được cha mẹ ruột, trùng hợp là họ rất giàu có, còn anh ấy không có gì cả lại còn mang theo một gánh nặng, người nhà tôi sợ tôi theo anh ấy sẽ chịu khổ, nên chỉ có thể ép chúng tôi chia tay.”
Gánh nặng tự nhiên là ông nội của Kì Hoài Chi.
Ngoài cửa, khí áp quanh người đàn ông chợt hạ thấp, không nghi ngờ gì một con muỗi bay qua cũng sẽ bị khí lạnh áp suất thấp cuồng nộ đó đóng băng và ép bẹp.
Trong lòng Kì Hoài Chi lạnh ngắt, hóa ra chuyện năm năm trước trong mắt cô ta chỉ là vài câu nói nhẹ tênh như vậy.
Ép cô ta chia tay?
Hừ, Kì Hoài Chi lộ ra vẻ mỉa mai.
Người nói những lời tổn thương là cô ta, người phái người đánh cậu là cô ta, người làm vỡ điện thoại cũng là cô ta, từng chuyện từng chuyện một, không phải cô ta tự nguyện, ai có thể ép buộc cô ta được?
Trong cửa, Tô Dư càng thêm kiêu ngạo.
“Còn bây giờ, trở ngại không còn nữa, cô nói xem, nếu tôi nguyện ý tái hợp với Hoài Chi, anh ấy có đồng ý không?”
“Cô xem, tôi chỉ là rơi vài giọt nước mắt trước mặt anh ấy, anh ấy đã đau lòng rồi, chuẩn bị cơm nước cho tôi, cho tôi đi lại tự do ở Hoài Vũ, còn đồng ý giúp tôi giải quyết chuyện của Tô Thị.”
“Còn cô, năm năm rồi, vẫn không thể ở bên anh ấy, thật sự khiến tôi không ngờ.”
“Bạch Lạc, cô vô dụng thật đấy.”
Tô Dư trách móc vì không thể làm được gì.
Dù nam nữ chính có cố gắng hơn một chút, cô cũng không cần phải quậy phá năm năm rồi lại bị buộc phải quay lại.
Quan trọng nhất là –
Không có tiền làm thêm giờ!
Sắc mặt Bạch Lạc khó coi.
Cô ta nhanh chóng giữ vững tâm thần, bình tĩnh phản công:
“Tôi vô dụng? Dùng một người đàn ông để định nghĩa một người có vô dụng hay không, Tô Dư, cô mới thật sự đáng thương.”
“Bây giờ không còn là năm năm trước nữa rồi, dù tôi không có được trái tim của Hoài Chi, nhưng tôi là Tổng giám đốc tài chính của Hoài Vũ, là cánh tay đắc lực của anh ấy, người có thể đứng bên cạnh anh ấy cùng sánh bước, là tôi, chứ không phải cô.”
“Năm xưa cô tốn hết tâm tư để ở bên Hoài Chi, lại tốn hết tâm tư để chia tay anh ấy, chỉ có tôi, kiên định đứng bên cạnh anh ấy, tôi tin Hoài Chi không phải là người không phân biệt phải trái.”
“Tô Dư, rốt cuộc cô cũng công dã tràng xe cát biển Đông, mùi vị này chắc không dễ chịu gì phải không?”
Bạch Lạc càng nói càng trôi chảy, ánh mắt dần trở nên kiên định.
Nhìn Tô Dư với ánh mắt trêu ngươi xen lẫn mỉa mai, y hệt ánh mắt Tô Dư nhìn cô ta năm năm trước.
Tô Dư thờ ơ nhún vai:
“Tôi đáng thương? Chuyện này không phải cô gợi ý trước sao? Tôi chỉ thuận theo lời cô mà nói tiếp thôi.”
“Nhưng cô nói cũng không sai.”
Tô Dư chớp chớp mắt, giọng điệu chuyển đổi, dịu dàng nói.
“Chỉ là một người đàn ông thôi, Bạch Lạc cô lợi hại như vậy, hay là nhường cho tôi đi?”
Bạch Lạc nghẹn lời:
“Cô!”
Ngực Bạch Lạc phập phồng kịch liệt, người phụ nữ này rốt cuộc có biết cái gọi là thể diện không? Cái gọi là lòng tự trọng không?
Tô Dư không biết, cô ta chỉ biết Kì Hoài Chi bây giờ rất giàu có, có thể giải quyết được tình thế khó khăn của Tô gia, có thể giúp cô ta có được cuộc sống tốt hơn trước đây.
Cô ta chưa bao giờ che giấu ham muốn trần trụi của mình.
Cô ta chính là thích tiền, thích cuộc sống xa hoa sung túc, ai có thể mang lại cho cô ta những thứ đó, cô ta sẽ lấy lòng người đó.
Người đã đứng ngoài cửa nghe không biết bao lâu cuối cùng cũng động đậy.
Anh ta đẩy cửa bước vào, cắt ngang sự đối đầu và khiêu khích sắp bùng nổ giữa hai người.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng u ám, đôi mắt sâu thẳm như mực loang, toát ra một sự lạnh lẽo khiến người ta rùng mình.
Ánh mắt giao nhau trong không trung.
Kì Hoài Chi như mỉa mai lại không phải mỉa mai, sắc mặt Tô Dư hơi đổi.
Chỉ trong chốc lát, Kì Hoài Chi đã thu hồi ánh mắt.
Người đáng thương lẽ ra phải là anh ta mới đúng.
Mặc dù đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhưng ở bất cứ nơi nào Tô Dư có mặt, ánh mắt anh ta vẫn là tìm kiếm cô ta đầu tiên, không thể kiểm soát, rõ ràng là thiêu thân lao vào lửa mà vẫn muốn lao vào chết.
“Bạch Lạc, cô ra ngoài trước đi.” Kì Hoài Chi nói.
Bạch Lạc sửng sốt:
“Nhưng…”
“Đây là chuyện của tôi và Tô Dư, không nên liên lụy cô vào, cô ra ngoài trước đi.”
Trong thoáng chốc, Bạch Lạc lại quay về ngày mưa bão năm năm trước.
Anh ta cũng nói với cô câu đó một cách lý trí và lạnh lùng như vậy, rồi bước vào màn mưa, bóng lưng kiên quyết.
Môi Bạch Lạc mấp máy, buông thõng đầu xuống một cách thất vọng.
“Được.” Cô ta nghe thấy mình nói.
Trái tim nóng bỏng của Kì Hoài Chi từ lâu đã bị dập tắt bởi sự lạnh lùng của Tô Dư hết lần này đến lần khác, để lộ ra những tảng đá đen kịt, méo mó sau khi dung nham nguội lạnh.
Đã là cầu xin người khác, thì phải có thái độ của người cầu xin.
Từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ không còn một chút mềm lòng nào với Tô Dư.
“Lại đây.” Anh ta lạnh lùng vẫy tay với Tô Dư.
Tô Dư trong lòng thấy bất an:
“Hoài Chi, những lời tôi nói vừa rồi đều là lời tức giận, cậu đừng để trong lòng…”
“Lại đây, đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
Kì Hoài Chi lạnh lùng cắt lời cô ta.
Bàn tay ấm áp, rộng rãi khẽ siết lấy gáy Tô Dư, giọng Kì Hoài Chi không mang một chút cảm xúc nào:
“Tô Dư, cô muốn tôi giúp Tô gia?”
Tô Dư do dự gật đầu.
“Được, nhưng trên người cô có gì đáng để trao đổi?”
Ánh mắt Kì Hoài Chi lướt qua đôi môi tươi tắn, chiếc cổ thon thả, bầu ngực đầy đặn, vòng eo không đầy một nắm, và nơi bí ẩn phía dưới.
Dục vọng của người đàn ông không hề che giấu.
Chương 54:
Ánh mắt đó quá thẳng thừng, thẳng thừng đến nỗi Tô Dư không cần đoán cũng biết anh ta đang nói gì.
Tô Dư khẽ rụt người về phía sau, nhưng bị người đàn ông kẹp chặt gáy giữ lại:
“Đừng động.”
“Tô Dư, trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, muốn đạt được gì thì phải trả giá trước, đạo lý này cô chắc hẳn hiểu.”
Sắc mặt Tô Dư hơi tái:
“Hoài Chi…”
Kì Hoài Chi chợt cười khẽ:
“Bây giờ mới biết sợ à, vậy lúc cô tìm đến tôi sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?”
Ánh mắt Tô Dư lộ vẻ giằng xé.
“Phải, tôi thừa nhận, tôi thật sự vẫn còn lưu luyến cô.”
Tô Dư ngước mắt lên, ánh mắt khẽ động.
Kì Hoài Chi tiếp tục nói:
“Làm bạn trai bạn gái lâu như vậy, tôi tiết kiệm từng li từng tí cũng phải để tiền cho cô làm phí sinh hoạt, chỉ để nắm tay nhỏ sao?”
Giọng anh ta mỉa mai:
“Đều là người lớn, tôi nói gì cô có hiểu không?”
Ánh sáng vừa nhen nhóm trong mắt Tô Dư lập tức bị câu nói này dập tắt.
“Muốn cứu Tô gia, thì trước tiên hãy làm tôi hài lòng.”
“Bây giờ, hãy làm tôi vui, cô chỉ có một cơ hội.”
Kì Hoài Chi nói rất tuyệt tình, như đang trút giận, lại như đang ép buộc Tô Dư, muốn xem cô ta có thể làm đến mức nào.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tô Dư, lại như qua khuôn mặt đó hồi tưởng điều gì.
Người phụ nữ trước mặt chỉ do dự một lát, sau đó nhắm mắt lại, hàng mi dài cong vút khẽ run, má không kiểm soát được ửng hồng.
“Nếu đây là điều cậu muốn, tôi…”
Ngón tay cô ta buông thõng bên hông khẽ co lại, như khó nói:
“Tôi nguyện ý…”
Sắc mặt Kì Hoài Chi chợt chùng xuống, anh ta nghiến răng từng chữ một hỏi:
“Nếu là người khác yêu cầu như vậy, cô cũng sẽ không từ chối, đúng không?”
Tô Dư không ngốc, sao lại không nghe ra tín hiệu nguy hiểm trong lời nói của anh ta.
“Đương nhiên không phải, chỉ có cậu, vì là cậu… tôi mới đồng ý…”
Sắc đỏ trên mặt cô ta càng đậm, màu trắng nhạt dần nhuốm hồng, như một vệt màu tươi tắn trên ngọn cây mùa xuân, động lòng người.
Cái miệng đó không chỉ có thể phun ra những lời độc địa, mà còn có thể nói ra những lời ngọt ngào đến vậy.
Biện hộ, tiếp tục biện hộ đi.
Kì Hoài Chi quá rõ bản chất của Tô Dư, một người phụ nữ ngay cả thân thể cũng có thể dễ dàng bán đứng thì có lời thật nào để nói?
Anh ta khẽ mở miệng, định nói lời mỉa mai.
Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt người phụ nữ đột nhiên phóng đại trước mắt, môi chạm vào cảm giác mềm mại, mùi hương thoang thoảng ập đến, như ngậm một viên kẹo bông gòn vừa ngọt vừa mềm, tâm trí dễ dàng bị cô ta cuốn đi.
Đồng tử Kì Hoài Chi khẽ co lại, cơ thể cứng đờ tại chỗ.
Thời gian như ngừng lại, dừng ở khoảnh khắc này, da thịt chạm nhau, hai người giữ nguyên tư thế này không ai động đậy.
Kì Hoài Chi chỉ cần cúi mắt là có thể thu hết mọi thứ của người phụ nữ vào tầm mắt, đôi mắt đó nhắm nghiền, hàng mi như cánh bướm khẽ run, ngây thơ đến tột cùng.
Trong thoáng chốc, anh ta tưởng mình nhìn thấy Tô Dư năm năm trước.
Lúc đó cô ta đẹp đẽ, đơn thuần, không vướng bụi trần, trong trẻo như tiên nữ từ trên trời xuống.
Sau này chứng minh, anh ta đã lầm nghiêm trọng.
Kì Hoài Chi đã dùng hết ý chí để không sa vào cái ảo ảnh quyến rũ đó.
Ánh mắt anh ta lúc này tràn đầy sự lạnh lẽo kìm nén, đưa tay véo cằm người phụ nữ, khẽ dùng sức, đẩy ra, sau đó lơ đãng nói:
“Đây là chiêu trò của cô à?”
“Chơi trò đóng vai với tôi à?”
Anh ta cười lạnh:
“Xem ra cô Tô không muốn cứu Tô gia rồi.”
“Nếu đã vậy, cửa ở đằng kia, cô Tô tự tiện.”
Sắc hồng trên mặt Tô Dư dần tan, thay vào đó là một vẻ tái nhợt.
Cô ta hoảng loạn kéo tay áo Kì Hoài Chi:
“Đừng, tôi… tôi sẽ…”
Kì Hoài Chi lạnh lùng giật tay áo về, chiếc cúc áo màu xám bạc để lại một vết hằn nhạt trên lòng bàn tay cô ta.
Cũng khiến Tô Dư hiểu rằng người đàn ông quyền lực trước mặt này đã không còn là chàng thiếu niên dễ dàng bị lừa gạt năm năm trước nữa.
Thật vậy, năm năm thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Vậy là, đây là từ chối sao?
Tô Dư mặt tái nhợt, bối rối nhìn Kì Hoài Chi.
Nhìn anh ta vòng qua bàn làm việc, ngồi vào ghế, liếc nhìn thức ăn chưa động trên bàn, rồi lại lơ đãng thu ánh mắt về, hoàn toàn không quan tâm.
Dường như sự dung túng nhàn nhạt hai ngày trước đều là ảo giác.
Vào lúc này, nội tâm của Tô Dư… sắp gào thét rồi.
“Cuối cùng cũng gặp được một nam chính bình thường! Aaa~ Học cách từ chối là một phẩm chất tuyệt vời biết bao~ Nam chính của mỗi thế giới đều nên học tập!”
Hệ thống nhìn biểu cảm của nam chính, trong lòng hoảng sợ, luôn cảm thấy ký chủ không nên vui mừng sớm như vậy.
“Vậy Tô gia phải làm sao, ký chủ còn cứu họ nữa không?”
Tô Dư nhìn rất rõ:
“Yên tâm, dù không có tôi, Tô gia cũng sẽ không phá sản, nhiều nhất là tổn hao chút nguyên khí, nhượng lại một phần lợi ích, nuôi dưỡng một thời gian cũng sẽ hồi phục.”
Đương nhiên, tiền đề là Tô phu nhân và Tô Cảnh Ngọc đủ giỏi giang.
“Hả?” Hệ thống ngớ người, “Ký chủ sao lại biết?”
Tô Dư bình tĩnh đáp:
“Cậu có biết một doanh nghiệp lớn như Tô Thị phá sản sẽ gây ra bao nhiêu người thất nghiệp không? Ảnh hưởng đến sự phát triển ổn định lâu dài của một địa phương lớn đến mức nào không?”
“Người có thể làm thị trưởng không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể vừa nhậm chức đã để xảy ra chuyện lớn như vậy ở địa bàn của mình? Muốn chức vụ của mình ngồi quá vững chắc sao?”
Tô gia cuối cùng chắc chắn sẽ không có chuyện gì.
Chỉ là nó không may, trở thành con gà bị giết để dằn mặt, con gà này cuối cùng không nhất định phải chết, chỉ là làm ra vẻ cho bên ngoài xem thôi.
Tô Dư có thể nhìn rõ, Tô phu nhân và Tô Cảnh Ngọc sao lại không nhìn ra?
Họ chỉ không chắc đối thủ cạnh tranh có lợi dụng cơ hội gây sự hay không.
Chiếc bánh to lớn như vậy, có người chia được nhiều thì có người chia được ít, tình hình không rõ ràng, ít nhất Tô Thị bây giờ đang ở thế yếu.
“Tô Dư, nhìn vào tình nghĩa trước đây, tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”
Kì Hoài Chi dựa người về sau, cánh tay lười biếng vắt lên ghế, thong thả nhìn cô ta.
“Nếu biết, thì cứ phóng khoáng một chút.”
“Chẳng lẽ còn muốn tôi dạy cô sao?”
Tâm trạng kích động của Tô Dư như bị dội một gáo nước lạnh.
Rào một tiếng, lạnh ngắt.
Theo nhân vật thiết lập, Tô Dư cứng đờ đi đến trước mặt Kì Hoài Chi, khóe môi cô ta nở một nụ cười gượng gạo, còn khó coi hơn cả khóc.
“Đúng là không có nam chính nào bình thường.”
Kì Hoài Chi lạnh lùng nhếch môi:
“Làm ra vẻ mặt này cho ai xem? Cô phải rõ, bây giờ không phải tôi ép cô, mà là cô đang cầu xin tôi. Mua bán tự nguyện, nếu đã khó chịu như vậy, tôi thấy thôi vậy.”
Anh ta lạnh nhạt thu ánh mắt về, liếc nhìn mặt đồng hồ tinh xảo đắt tiền trên cổ tay:
“Cô còn mười giây cuối cùng để suy nghĩ.”
Khi Kì Hoài Chi đếm thầm đến ba –
Thân thể ấm áp của người phụ nữ dán vào, đôi tay vòng qua cổ, thân hình khẽ run, cẩn thận bám lấy anh ta.
Ghế không dễ chịu lực, không lâu sau, cô ta trượt chân, cả người ngã vào lòng anh ta.
“Ưm—” Tô Dư khẽ kêu lên một tiếng vì đau.
Kì Hoài Chi gần như theo bản năng đỡ lấy cô ta.
Giây tiếp theo, nhận ra mình đang làm gì, Kì Hoài Chi xoay cổ tay, khẽ dùng sức kẹp chặt hai vai cô ta, ép mình lộ ra vẻ mặt mỉa mai.
“Tiểu thư Tô dùng khổ nhục kế không tệ.”
Mặc dù anh ta biết Tô Dư chỉ là vô tình trượt chân.
Tình cảnh của hai người dường như thực sự đã đảo ngược, sự khác biệt chỉ là Kì Hoài Chi không tàn nhẫn như Tô Dư trước đây.
“Vậy thì, như ý cô muốn.”
Nói xong, anh ta không thể giả vờ được nữa, cũng không nhịn được nữa.
Một tay siết lấy eo thon của người phụ nữ, một tay giữ chặt gáy cô ta, kéo cô ta về phía mình, đôi môi đã thèm muốn từ lâu ngọt mềm như trong tưởng tượng.
Như cánh hoa, khẽ chạm vào, mật hoa chảy ra.
Kì Hoài Chi như một con thú đang ăn, cắn xé không theo quy luật nào, động tác hung bạo như muốn cắn đứt một miếng thịt.
Môi truyền đến một cơn đau nhẹ.
Tô Dư mở to mắt, sợ hãi đẩy ra, nhưng bị đôi bàn tay to lớn đó vững vàng giam cầm trong lòng.
“Đừng… nhẹ thôi…”
Cuối cùng cũng tìm được kẽ hở, mắt cô ta ứa nước, yếu ớt nói ra ba chữ đó, mong anh ta hiểu thế nào là nâng niu hoa ngọc.
Chương 55:
Ngay giây sau, tất cả lời nói lại bị nhấn chìm trong những động tác thô bạo của người đàn ông.
Hơi thở quấn quýt giữa môi răng, nhiệt độ dần tăng cao.
Tô Dư mềm nhũn như sợi mì đổ rạp vào lòng người đàn ông, lại bị anh ta kẹp eo bế lên, như bị ép buộc phải ưỡn người, không khí bị cướp đoạt sạch sẽ.
Đôi tay đó dần bắt đầu di chuyển, cổ, lưng, đùi, không biết chạm đến đâu, Tô Dư cả người cứng đờ.
Cánh tay cô ta vòng qua gáy người đàn ông chợt siết chặt, bàn tay mềm mại siết lại, nắm lấy một lọn tóc của anh ta, dùng sức giật mạnh.
“Sss—”
Kì Hoài Chi không nhịn được hít một hơi.
Cảm nhận bàn tay nắm tóc mình càng lúc càng chặt.
Giọng anh ta khàn khàn, đành phải khẽ dỗ dành:
“Ngoan, buông tay.”
“Không…”
Tô Dư má ửng hồng nức nở thành tiếng, thân thể khẽ run rẩy, giọng nói cũng run rẩy:
“Tay anh, trước tiên hãy bỏ ra…”
Ánh mắt di chuyển xuống, vạt váy của cô ta không biết từ lúc nào đã được vén lên, nửa cánh tay người đàn ông ẩn khuất trong đó, lợi dụng che đậy để tùy ý làm loạn.
Động tác vừa kỳ lạ vừa khiến người ta xấu hổ tức giận.
Kì Hoài Chi khẽ cười:
“Vậy thì xem ai kiên trì lâu hơn.”
Anh ta cúi đầu, lại một lần nữa ngậm lấy đôi môi mềm mại đó.
Chỉ khi này, cô ta mới là thật.
Cuối cùng Tô Dư nhận thua trước, run rẩy buông tay, má đỏ bừng như tôm luộc, mềm nhũn cuộn tròn trong lòng người đàn ông.
Không biết qua bao lâu, nhiệt độ trên mặt Tô Dư từ từ hạ xuống.
Một ly nước ấm đặt cạnh môi, cô ta nghe người đàn ông nói:
“Uống chút nước.”
Nước ấm làm dịu cổ họng khô khốc.
Tô Dư yên lặng nằm trong lòng Kì Hoài Chi, cảm nhận thái độ hiếm hoi dịu dàng và tinh tế của anh ta trong suốt thời gian qua.
Rất lâu sau, cô ta khẽ hỏi:
“Cậu hài lòng chưa?”
Kì Hoài Chi sững sờ một lát, sau đó nhận ra cô ta đang nói gì.
— Muốn cứu Tô gia, thì trước tiên hãy làm tôi hài lòng.
Là chính miệng anh ta đã nói ra.
Bầu không khí mờ ám, mị hoặc lập tức tan biến, cứ như thể giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch, không hơn không kém.
“Cộc cộc cộc—”
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, giọng Bạch Lạc vang lên ngoài cửa.
“Hoài Chi, anh có ở trong không, có một tài liệu cần anh ký.”
Lâu như vậy rồi, rốt cuộc họ đang làm gì bên trong?
Bạch Lạc không khỏi suy nghĩ lung tung.
Không có động tĩnh, cô ta lại gõ hai cái, lớn tiếng hơn:
“Hoài Chi…”
“Cạch—”
Cửa từ bên trong mở ra, Tô Dư cúi đầu va vào vai cô ta, bước chân hơi lộn xộn, bóng lưng toát lên vẻ chạy trốn.
Bạch Lạc không chút động lòng liếc qua quần áo của cô ta, nguyên vẹn như cũ, chỉ hơi nhăn nhúm, vạt váy dường như bị ướt một mảng.
Nhìn lại văn phòng, không có dấu vết hay mùi lạ đáng ngờ nào.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm, trấn tĩnh lại rồi mang tài liệu vào.
Khi người đàn ông cúi đầu kiểm tra, cô ta thăm dò hỏi:
“Hoài Chi, vừa nãy hai người nói chuyện gì mà lâu vậy?”
Đầu bút của Kì Hoài Chi khựng lại.
Không kiểm soát được mà nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng, cơ thể run rẩy, vẻ ngại ngùng, ngây thơ của Tô Dư.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Dư hoảng loạn chống người đứng dậy, nhưng vì chân mềm nhũn lại ngã xuống.
Đối với việc cô ta “tự dâng mình”, Kì Hoài Chi hoàn toàn chấp nhận.
“Vẫn chưa đứng dậy, không nỡ à? Hay là muốn thêm một lần nữa?”
Giọng anh ta nhàn nhạt, như thể chỉ đang hỏi hôm nay ăn gì, chứ không phải một chủ đề mờ ám như vậy.
Nói đến chuyện ăn uống, Tô Dư chợt nhớ ra, bữa trưa hôm nay vẫn còn bày trên bàn Kì Hoài Chi, chưa động miếng nào. Đúng là đồ bóc lột, chỉ bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ!
“Anh… anh đồ vô sỉ!”
Tô Dư mắng một tiếng, nhanh chóng chỉnh lại vạt váy đã cuộn đến eo, lườm Kì Hoài Chi một cái, vội vàng chạy ra mở cửa, thậm chí không thèm nhìn bên ngoài là ai, bỏ chạy tán loạn.
Đầu bút trên giấy loang lổ mực, kéo tâm trí Kì Hoài Chi trở lại.
“Không có gì.” Anh ta lạnh nhạt lấp liếm.
Bạch Lạc nhận ra anh ta không muốn nói nhiều, khó chịu đến mức không thở nổi, nhưng vẫn cố nén cảm xúc không hỏi thêm.
Có lẽ Tô Dư nói đúng, cô ta quả thực có chút vô dụng.
Chuyện hôm nay thực sự quá táo bạo.
Rời khỏi Hoài Vũ, Tô Dư sắp khóc đến nơi.
Tại sao cô ta lại cảm thấy nhiệm vụ lần này có dấu hiệu thất bại nữa rồi.
#Tại sao những nam chính này đều bất thường vậy?#
#Tôi thường vì không đủ biến thái mà không hợp với nam chính#
#Hậu quả của việc thất bại liên tiếp hai thế giới là gì#
#Nỗi nhục của cục xuyên nhanh – Tô Dư#
Trong khoảnh khắc, những từ khóa trên liên tục nhảy nhót trong đầu Tô Dư.
Giọng cô ta run rẩy:
“Nhiệm vụ lần này của tôi sẽ không lại thất bại nữa chứ?”
Hệ thống cũng ngửi thấy một chút hơi thở bất an.
Nó mách nước cho Tô Dư:
“Hay là ký chủ thử cách khác xem?”
“Cách khác?”
Ngày hôm sau, bên ngoài lan truyền tin tức Tô gia sắp liên hôn, nghe nói đối tượng liên hôn là cháu trai của thị trưởng mới nhậm chức, chỉ gặp Tô Dư một lần đã nhất quyết không cưới ai khác, gây xôn xao dư luận.
Biết được tin này, cây bút máy trong tay Kì Hoài Chi suýt nữa bóp gãy.
Kì Hoài Chi trước tiên nghi ngờ tai mình, giây tiếp theo, lập tức tức đến bật cười.
Tô Dư, giỏi lắm.
Thà liên hôn với một tên xấu xí cũng muốn tránh mặt anh ta.
…
Gia đình họ Tô chìm trong không khí u ám, sầu thảm.
Tô Cảnh Ngọc kiên quyết không đồng ý:
“Không được, em không thể nhìn chị gái gả cho người như vậy, dù có liên hôn cũng không nên là chị gái đi, em cũng có thể.”
Tô phu nhân: “…”
Tô mẫu: “…”
Tô Dư: “…”
Tô Dư không vui nói:
“Em có đi cũng phải người ta bằng lòng chứ, nhà người ta lại không có con gái đến tuổi, em muốn đi thế nào, gả qua à? Để người ta cưới một gã đàn ông như em sao? Người ta được lợi gì?”
“Vậy em cũng không thể nhìn chị nhảy vào hố lửa.”
“Tôi không cho rằng đây là hố lửa. Tôi gả qua, không chỉ có thể giải quyết chuyện gia đình, mà còn có thêm một người thân mạnh mẽ, Tô Thị sẽ phát triển ngày càng tốt hơn, vượt qua Hoài Vũ cũng không phải là không thể.”
Tô Dư lý trí cân nhắc lợi hại.
Đúng vậy, đây chính là ý kiến tồi tệ mà hệ thống đưa ra cho Tô Dư.
Ý kiến tuy tồi tệ, nhưng cũng là một phương pháp.
Như vậy, hẳn có thể hoàn toàn dập tắt ý nghĩ của nam chính.
Nghe đến Hoài Vũ, Tô Cảnh Ngọc chợt linh cảm:
“Chị làm vậy, là vì Kì Hoài Chi?”
Tô Dư tránh ánh mắt của anh ta, biểu cảm không tự nhiên:
“Không liên quan đến anh ấy.”
Tô Cảnh Ngọc nhìn biểu cảm của cô ta liền biết cô ta đang nói dối.
Giọng Tô Cảnh Ngọc vội vàng truy hỏi:
“Có phải anh ta đã làm gì chị không? Anh ta ép chị sao? Cho nên chị mới phải dùng hạ sách này? Phải không!”
Mắt Tô Cảnh Ngọc đỏ đáng sợ, không hề nghi ngờ chỉ cần Tô Dư gật đầu, anh ta sẽ lập tức xông đến Hoài Vũ đánh Kì Hoài Chi một trận.
“Em đừng nóng vội, chị đã nói là không phải mà.”
Tô Dư bất đắc dĩ, có nguyên nhân ở phương diện này, nhưng phần lớn vẫn là tư lợi của cô ta.
Tô phu nhân lúc này đứng ra:
“Được rồi, tất cả bình tĩnh lại.”
“Chuyện gia đình không cần các con quản, còn về liên hôn, gia đình chúng ta chưa đến mức đường cùng, chuyện này tạm thời không nhắc lại nữa, tin đồn trên mạng mẹ sẽ cho người ra mặt làm rõ.”
Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, vóc dáng Tô phu nhân đã gầy đi rất nhiều.
Tô mẫu ở bên cạnh đau lòng rơi nước mắt.
Cuộc họp gia đình ngắn gọn nhanh chóng kết thúc, trở về phòng, Tô Dư nằm trên giường thả lỏng bản thân.
“Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì?” Tô Dư bi thương than khóc, “Tại sao những nam chính đó lại cứ nhắm vào tôi như vậy?”
Hệ thống muốn an ủi nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, nó nói:
“Không có gì to tát đâu, dù thất bại, ký chủ có thể tìm đến vị ba ba đại lão kia mà, anh ấy chỉ cần lọt ra vài phần trăm cho chúng ta, là đủ bằng cả mấy nhiệm vụ rồi.”
Tô Dư càng bi thương hơn:
“Cậu không hiểu, con người vẫn phải tự dựa vào chính mình.”
Hệ thống: “…” Thế giới trước cô đâu có nói vậy.
Chiếc điện thoại bên cạnh chợt reo, Tô Dư vẫn còn chìm trong bi thương, tay nhanh hơn não, vô thức bắt máy.
Giọng nói quen thuộc từ phía bên kia truyền đến.
“Tô Dư, trở về bên tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết chuyện của Tô gia, tuyệt đối không nuốt lời.”
Không biết có phải là ảo giác không, giọng Kì Hoài Chi có chút mơ hồ.
“Cái tên xấu xí đó có gì tốt? Cô thà chọn hắn ta cũng không muốn ở bên tôi.”
“Ở bên tôi một đêm, tôi sẽ giúp cô, từ nay chúng ta không ai nợ ai.”
“Tôi sẽ không tính toán những chuyện cô đã làm trước đây, cũng sẽ không cố ý trả thù, hủy hôn với tên xấu xí đó đi, chuyện của Tô gia tôi sẽ giải quyết.”
“Tô Dư, trở về bên tôi.”
Lải nhải một đống, cũng không cần trả lời, lát thì nói không ai nợ ai, lát lại nói trở về bên anh ta, chỉ vài câu ngắn ngủi khiến người ta không thể hiểu nổi.
Đột nhiên, Tô Dư nhận ra điều gì:
“Cậu uống rượu rồi?”
“Tôi không say!”
Tô Dư: “…” Xem ra là say rồi.
Chương 56
Khi Tô Dư chuẩn bị cúp máy, bên kia truyền đến tiếng xì xào, thoáng chốc, người nói chuyện đã đổi.
“Xin chào, cô là bạn gái của anh ấy phải không, anh ấy say rồi, làm phiền cô đến đón anh ấy được không?” Nghe có vẻ là người phục vụ của quán bar.
Tô Dư không nghĩ ngợi gì liền phủ nhận:
“Tôi không phải bạn gái anh ấy!”
Điện thoại đang bật loa ngoài, lời Tô Dư nói không sót một chữ nào lọt vào tai Kì Hoài Chi, bộ não vốn đã chậm chạp vì cồn suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát:
“Cô ấy là!”
Tô Dư:
“Tôi không phải.”
Kì Hoài Chi:
“Cô ấy là!”
Người phục vụ ngượng ngùng:
“Cái này… chúng tôi sắp đóng cửa rồi, hay là cô cứ qua một chuyến đi.”
Tô Dư đã quyết tâm muốn tránh xa nam chính, hôm nay dù có đánh chết cô ta, cô ta cũng không qua.
Tô Dư điên cuồng lắc đầu, mặc dù bên kia hoàn toàn không nhìn thấy.
“Tôi đã nói rồi tôi không phải bạn gái anh ta, tôi không đi, các anh đóng cửa thì cứ đóng, cứ tìm một giao lộ nào đó vứt anh ta xuống là được, một người đàn ông to lớn như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngày mai tỉnh rượu tự khắc sẽ về.”
Người phục vụ khó xử:
“Nhưng mà…”
Lời chưa nói xong, điện thoại đã bị người đàn ông giật lại.
Kì Hoài Chi nghiến răng nghiến lợi:
“Tô Dư, hôm nay cô có đến hay không?”
Người đàn ông chưa hoàn toàn say rượu lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tại sao lại có người phụ nữ tàn nhẫn như vậy, và… làm thế nào để có được trái tim cô ta?
Muốn tiền, anh ta bây giờ tài sản bạc tỷ, muốn ngoại hình, anh ta tự nhận ngoại hình không tệ, muốn tài năng, anh ta tự tay sáng lập Hoài Vũ hiện tại, sở hữu hàng loạt bằng sáng chế công nghệ.
Tại sao bất cứ một tên xấu xí nào cũng có thể cướp đi Tô Dư?
Tô Dư kiên định:
“Không!”
“Vậy thì cô cứ chờ Tô gia phá sản đi!”
Người đàn ông đang bực tức điên tiết ném lại câu nói đó, lạnh lùng cúp điện thoại.
Tô Dư: “…”
“Anh ta là học sinh tiểu học à? Ngây thơ thế?”
Hệ thống cũng cảm thấy nam chính tối nay có chút không ổn định:
“Chắc là say rồi, người say rượu vốn dĩ cảm xúc không ổn định.”
Không hiểu sao, nghĩ đến câu nói cuối cùng của Kì Hoài Chi, Tô Dư có chút bất an.
“Nam chính sẽ không thật sự ra tay với Tô gia chứ?”
Có hào quang nam chính ở đó, nếu Kì Hoài Chi thật sự ra tay, Tô gia chắc chắn sẽ tan tành.
Hệ thống do dự:
“Vậy… ký chủ có muốn qua không?”
Tô Dư lập tức phủ nhận:
“Không thể nào! Hôm nay tôi có nhảy từ đây xuống cũng sẽ không đi đón anh ta!”
Nửa giờ sau, một bóng người được bọc kín đáo lén lút bước vào quán bar.
Hệ thống cạn lời:
“...Cậu đang chơi một trò tự lừa dối mình rất mới đấy.”
Tưởng thế này thì không ai phát hiện là cô sao?
Tô Dư muốn khóc:
“Vậy tôi phải làm sao đây? Tôi lại không thể làm hỏng nhân vật, nam chính vô liêm sỉ như vậy, dùng Tô gia uy hiếp tôi, tôi chắc chắn phải thỏa hiệp thôi.”
Tô Dư im lặng thương tiếc một giây cho tiến độ nhiệm vụ đang lung lay của mình.
Chỉ một lần này, không có lần sau.
Quán bar lúc hai giờ sáng gần như không còn ai.
Tô Dư tùy ý đảo mắt vài vòng, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ôm điện thoại ngồi ở góc, ánh mắt trống rỗng, bất động như đang suy nghĩ điều gì.
Tô Dư siết chặt quần áo trên người, lén lút tiếp cận Kì Hoài Chi.
Tuy nhiên vừa đi đến bên cạnh, người đàn ông đã cảnh giác nhìn lại, ánh mắt hung dữ, nhìn kỹ còn có chút chậm chạp và mơ hồ.
“Cô là ai? Muốn làm gì?”
Tô Dư:
“??… Không phải cậu gọi tôi đến đón cậu sao?”
Kì Hoài Chi suy nghĩ vài giây, nghiêm túc phản bác:
“Không cần cô đón, bạn gái tôi sẽ đến đón tôi.”
Tô Dư im lặng một lúc, kiên nhẫn hỏi:
“Vậy bạn gái cậu là ai, tôi giúp cậu gọi cô ấy đến.”
Người đàn ông suy nghĩ một lát, ôm điện thoại loay hoay một hồi, rồi bật sáng màn hình.
— Hóa ra là ảnh chụp chung của họ năm năm trước.
Nhìn “bạn gái” quen thuộc không thể quen thuộc hơn trong ảnh, Tô Dư lại một lần nữa chìm vào im lặng, sau đó vẻ mặt khó tả tháo mũ và khẩu trang xuống.
“Nhìn rõ chưa?”
Nửa đêm bị uy hiếp đến đón một tên say rượu, kết quả người ta còn không nhận ra mình, Tô Dư thực sự muốn quăng cái mũ và khẩu trang trong tay vào mặt anh ta, cái đồ chó má thật sự không phải người.
Điểm chú ý của hệ thống lại ở một nơi khác, nam chính lại còn giữ ảnh chụp chung năm năm trước ư?!
Kì Hoài Chi nheo mắt nhận diện vài giây, cả người đột nhiên mềm nhũn, anh ta không mặc vest, khí chất trong trẻo, dường như vẫn là chàng thiếu niên hăng hái năm năm trước.
“Bạn gái, em đến rồi sao?”
Như một kẻ ngốc vậy.
Tô Dư không chấp nhặt với kẻ ngốc:
“Phải, tôi đến rồi.”
Cô ta trong lòng mắng mỏ liên hồi, vẻ mặt không biểu cảm, trong mắt là nỗi tủi thân sâu sắc.
“Tôi đến rồi, vậy cậu có thể bỏ qua cho gia đình chúng tôi không?”
Cô ta tiến đến gần Kì Hoài Chi, khó khăn đỡ anh ta dậy.
“Tôi vất vả lắm mới tìm được cha mẹ ruột, dù trước đây có lừa dối cậu, tôi xin lỗi cậu vẫn không được sao? Cậu dựa vào cái gì mà phải như vậy, dựa vào cái gì mà phải hủy hoại cuộc sống yên ổn tôi vất vả lắm mới có được chứ?”
“Tôi chẳng qua là muốn sống tốt hơn một chút, có gì sai? Cậu không cho tôi cuộc sống tốt hơn nên tôi mới chia tay cậu, là cậu không tự biết mình, cứ dây dưa không rõ ràng, bây giờ còn muốn đến phá hoại cuộc đời tôi.”
“Nếu không phải cậu, tôi đâu cần liên hôn với tên xấu xí đó, đều tại cậu!”
“Kì Hoài Chi, sao cậu lại xấu xa thế này?”
Tô Dư vừa khó khăn đỡ Kì Hoài Chi dậy, vừa tố cáo anh ta, kể lể nỗi ấm ức của mình mấy ngày nay.
Quá chân thật đến nỗi nước mắt không ngừng rơi xuống.
Trong khoảnh khắc, Tô Dư cảm thấy mình là người đáng thương nhất trên thế giới này.
Cô ta quá tập trung, đến mức không hề thấy, ánh mắt người đàn ông đang loạng choạng bên cạnh chợt có một khoảnh khắc trở nên thanh tỉnh, lóe lên một vẻ phức tạp.
Kì Hoài Chi không hề say.
Anh ta phí hết tâm tư giả điên giả dại, cũng chỉ muốn gặp lại người phụ nữ vừa yêu vừa hận này một lần nữa.
Nghe tiếng tố cáo đứt quãng và tiếng khóc thút thít bên tai, Kì Hoài Chi cúi đầu im lặng.
Người phụ nữ này dường như trời sinh đã tinh thông cách đảo ngược trắng đen, cả thế giới cô ta đáng thương nhất, cô ta tủi thân nhất, chuyện của người khác đều không đáng kể, chỉ một câu xin lỗi nhẹ tênh là muốn che đậy tất cả lỗi lầm.
Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.
Kì Hoài Chi không có hứng thú phán xét ai đúng ai sai, anh ta chỉ biết một điều, Tô Dư, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
Muốn thoát khỏi anh ta? Nằm mơ đi!
Nếu đã không phải là thứ tốt lành gì, thì hai người họ hợp lẽ nên dây dưa hành hạ nhau cả đời.
“Cậu còn nhớ nhà mình ở đâu không?” Tô Dư sụt sịt lau nước mắt, đe dọa, “Nếu không nhớ, tôi sẽ vứt cậu ở giao lộ phía trước, tự mà về nhà.”
Khi sự kiên nhẫn của Tô Dư sắp cạn, Kì Hoài Chi chậm rãi đọc ra một địa chỉ.
Tô Dư khó khăn kéo Kì Hoài Chi lên taxi, hung hăng lườm anh ta một cái, rồi dựa vào lưng ghế thở dốc, má ửng hồng, ngực khẽ phập phồng.
“Tiểu Dư.” Kì Hoài Chi chợt gọi.
Cách xưng hô vừa quen thuộc vừa xa lạ, Kì Hoài Chi tưởng mình sẽ không bao giờ gọi ra được nữa, nhưng khoảnh khắc thật sự nói ra, lại vô cùng trôi chảy.
Tô Dư theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, phản ứng lại cách xưng hô của anh ta, sững sờ một lát.
“Tiểu Dư, anh rất nhớ em.”
Mượn cớ “say rượu”, Kì Hoài Chi cuối cùng cũng nói ra lời đã kìm nén năm năm trong lòng.
Tuy nhiên, trong mắt người phụ nữ trước mặt không hề có một chút cảm động nào, cô ta cười rất đẹp, nhưng cũng rất lạnh nhạt, khẽ nhíu mày.
“Cậu say rồi.”
Kì Hoài Chi trong lòng cười khổ, có lẽ vậy, có lẽ anh ta thật sự đã say rồi.
Chương 57:
Khó khăn lắm mới quăng được Kì Hoài Chi lên ghế sofa, Tô Dư thở hổn hển mệt lả nằm vật ra bên cạnh:
“Cậu nặng chết đi được.”
Nhà của Kì Hoài Chi rất sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi không giống như có người ở, mọi thứ đều được đặt ở đúng vị trí của nó, không một chút hơi thở của cuộc sống.
Rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một vũng nước đọng.
Tô Dư vừa nghỉ ngơi, vừa quan sát, cuối cùng thu ánh mắt về, kéo kéo tay áo Kì Hoài Chi.
“Kì Hoài Chi.”
Người đàn ông nghiêng đầu, mắt khẽ nheo lại, dường như say mà không say.
“Cậu phải giữ lời, tôi đã đưa cậu về rồi, cậu không thể ra tay đối phó với gia đình chúng tôi nữa, biết chưa?”
Tô Dư nhỏ nhẹ, giọng điệu như đang thương lượng, nói lý lẽ.
Rất lâu sau, Kì Hoài Chi gật đầu.
“Ừm.”
Tô Dư thở phào một hơi, nở nụ cười nhẹ nhõm, đôi mày cong cong.
Đôi mắt đó trời sinh đã sáng và ngây thơ, như một hồ nước lấp lánh ánh sao, vô cùng đẹp, khiến người ta không nỡ rời mắt.
“Cũng muộn rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt, sau này bớt uống rượu đi, không tốt cho sức khỏe, tôi đi trước đây.” Tô Dư khách sáo quan tâm vài câu.
Ai ngờ vừa đứng dậy, cổ tay đột nhiên bị kéo lại.
Bàn tay ấm áp khô ráo với những vết chai mỏng, nắm lấy cổ tay mảnh mai đó, bao trọn lấy, yếu ớt như thể chỉ cần bóp nhẹ là đứt.
Kì Hoài Chi theo bản năng nhíu mày.
Gầy như vậy, Tô gia không cho cô ta ăn cơm sao?
Bị buộc phải dừng lại, Tô Dư kiên nhẫn quay đầu:
“Còn chuyện gì nữa?”
Kì Hoài Chi từ từ ngẩng mắt lên, lúc này, ánh mắt đã trở lại trong trẻo, không một chút men say.
“Tô Dư, có ai từng nói với cô chưa, muộn thế này, tốt nhất đừng đến nhà đàn ông khác?”
Chưa kịp để Tô Dư phản ứng lại ý nghĩa của câu nói này, một lực mạnh từ tay truyền đến, cơ thể đột ngột nghiêng ngả, lại được người đàn ông vững vàng đỡ lấy, ôm vào lòng.
Cảm nhận bàn tay đang siết chặt eo mình, Tô Dư nhận ra điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu.
“Cậu không say?! Cậu lừa tôi!”
Kì Hoài Chi cười không phủ nhận cũng không khẳng định:
“Phải, tôi không say.”
Nhận được ánh mắt không thể tin nổi của cô ta, giọng Kì Hoài Chi lạnh nhạt:
“Chẳng lẽ chỉ cho phép cô lừa tôi, không cho phép tôi lừa cô sao?”
Sự chênh lệch thể lực bẩm sinh giữa nam và nữ khiến Kì Hoài Chi dễ dàng áp chế sự phản kháng của Tô Dư.
Anh ta cúi mắt, mực đen đặc không tan, chảy tràn trong đáy mắt, sâu thẳm như hàn đàm:
“Năm năm trước cô đã lừa tôi, bây giờ tôi cũng lừa cô một lần, coi như hòa nhau.”
“Từ hôm nay trở đi, tôi có thể không tính toán những chuyện cô đã làm trước đây, cũng có thể giúp Tô gia thoát khỏi tình cảnh hiện tại, nhưng, tôi chỉ có một yêu cầu, cô là của tôi.”
“Muốn cứu Tô gia, thì dùng cô để đổi, thân thể cũng được, tình cảm cũng được, người và trái tim của cô, tôi nhất định phải có một, như vậy mới không lỗ.”
Người trong lòng giãy giụa chợt khựng lại, ngây người.
Kì Hoài Chi đưa tay vuốt ve đôi môi mềm mại đó, khẽ xoa bóp:
“Liên hôn, Hoài Vũ cũng được, thay vì gả cho một tên xấu xí, chi bằng cân nhắc tôi đi, ừm?”
Âm cuối câu nói lên, Kì Hoài Chi vẻ mặt lười biếng thong thả, tưởng chừng hờ hững, nhưng thực ra nhịp tim đã đập nhanh đến đáng sợ.
Muốn cô ta đồng ý, sợ cô ta từ chối.
Sự im lặng và tĩnh mịch kéo dài, tiếng thở rõ mồn một, một người nhẹ nhàng, một người nặng nề, không ai mở miệng, dường như ai mở miệng trước người đó sẽ thua.
Nửa ngày sau, Kì Hoài Chi cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Chậc, thua thì thua đi, dù sao anh ta cũng đã thua thảm hại từ lâu rồi.
“Không nói gì, là đồng ý rồi chứ?”
Bất chấp đôi mắt Tô Dư chợt mở to, Kì Hoài Chi vô sỉ đè xuống, bóng tối như mãnh thú đói khát muốn xé xác con mồi.
“Tôi không… ưm… ưm ưm…”
Tô Dư sắp phát điên rồi, tại sao mọi chuyện lại diễn biến đến mức này?
Kì Hoài Chi che đi đôi mắt vẫn còn kháng cự, từ từ nhắm mắt lại, cứ coi anh ta là một tên khốn nạn đi, hai kẻ xấu xa, trời sinh một cặp, trời tác hợp.
“Quên nói, hôm qua, tôi rất hài lòng.” Anh ta khàn giọng ghé vào tai Tô Dư nói.
Hôm qua…
Cảnh tượng đáng xấu hổ đó bất ngờ hiện ra trong đầu, má Tô Dư đỏ bừng lên.
Đôi bàn tay đó vẫn còn rải lửa khắp nơi, quần áo không biết từ lúc nào đã được cởi ra, bị nắm lấy, tùy ý xoa nắn, Tô Dư toàn thân tê dại, run rẩy kịch liệt, không nhịn được rên khẽ.
“Cút, cút đi…”
Rõ ràng là muốn mắng anh ta, nhưng vì quá mềm mại, không có chút khí thế nào, khoảnh khắc nói ra, ngay cả Tô Dư cũng cảm thấy như đang làm nũng.
Cô ta nức nở đẩy ngực người đàn ông, nhưng phát hiện chỉ là vô ích.
Nhiệt độ cơ thể dần tăng cao.
Mắt cá chân Tô Dư vô thức chạm vào hông người đàn ông, móc lấy, các ngón chân co lại, hồng hào đáng yêu vô cùng.
Mồ hôi nhễ nhại, tóc dính ướt trên má.
Toàn thân bị cắn khắp nơi.
Ngay cả… ngay cả bẹn cũng không tha…
Tô Dư nắm tóc anh ta r*n rỉ, nghiến răng nói:
“Kì Hoài Chi, cậu là chó à, sao lại thích cắn người thế?”
Vừa dứt lời, cơ thể Tô Dư cứng đờ, sau đó run rẩy kịch liệt.
“Anh, anh cút đi, đừng chạm vào tôi…”
Mặc dù nói vậy, nhưng tay cô ta vẫn nắm chặt anh ta, để lại những vết hằn sâu cạn trên lưng anh ta.
Cô ta nghe người đàn ông cười hỏi:
“Thích không?”
Quá vô liêm sỉ! Quá biến thái!
Tô Dư thường vì không đủ biến thái mà không hợp với Kì Hoài Chi.
Màn đêm nồng nàn, khuấy động một hồ nước xuân.
Ngày hôm sau, Tô Dư mệt đến mức không muốn động ngón tay, nằm trên giường của Kì Hoài Chi, được người đàn ông ôm vào lòng, mơ màng không tỉnh.
Mệt quá, như vừa chạy một cuộc marathon vậy.
“Đừng làm phiền.” Cô ta yếu ớt gạt tay người đàn ông đang không ngừng làm loạn.
Phiền chết đi được, có cho người ta ngủ yên không?
Sớm biết hôm qua nên vứt anh ta ở ven đường, đồ lừa đảo! Đồ chó má! Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ!
Kì Hoài Chi khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn thu tay về, trái tim trống rỗng năm năm qua lúc này đã được lấp đầy hoàn toàn.
Anh ta đưa tay vuốt đi những sợi tóc vương trên má cô ta, nói khẽ, như lời tuyên bố, trịnh trọng:
“Em là của tôi rồi.”
Tô Dư không nghe rõ gì cả, chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng rồi gật đầu.
Chỉ hy vọng tên đáng ghét này nhanh chóng yên phận, đừng làm phiền cô ta nữa.
Ánh mắt Kì Hoài Chi dịu đi.
Điện thoại đầu giường không biết của ai reo lên, Kì Hoài Chi liếc mắt nhìn sang, ánh mắt chợt khựng lại.
Kịp thời nghe máy trước khi Tô Dư bị đánh thức.
Kì Hoài Chi liếc nhìn tên người gọi, ánh mắt khẽ tối lại.
“Tiểu Dư, nghe nói em sắp liên hôn à?” Giọng Lý Hành truyền ra gấp gáp.
“Anh nói cho em biết, người đó không phải thứ tốt lành gì đâu, riêng tư thì ăn chơi lắm, em tuyệt đối đừng đồng ý!”
Năm năm trước Lý Hành đã tỏ tình với Tô Dư rất nhiều lần, nhưng Tô Dư không có ý này, thêm vào việc Tô Dư xuất ngoại, hai người cách xa nhau, mối tình đơn phương này của Lý Hành đành kết thúc bằng thất bại.
Lần nữa nghe được tin tức về Tô Dư, không ngờ lại là tin này.
Lý Hành sợ Tô Dư nghĩ quẩn mà nhảy vào hố lửa.
“Tiểu Dư, em có nghe không? Anh nói thật đó, bạn anh có một người quen hắn ta, không phải đồ tốt lành gì đâu, em gả qua hoàn toàn là nhảy vào hố lửa đó.”
“Em tuyệt đối đừng nghĩ quẩn nha!”
Kì Hoài Chi “chậc” một tiếng, thầm nghĩ ồn ào.
“Tô Dư đang ngủ, cậu nói nhỏ thôi, đừng làm cô ấy thức giấc.”
“Với lại, cô ấy sẽ không gả cho tên xấu xí đó.”
“Cô ấy là của tôi.”
Nói xong, Kì Hoài Chi bực bội cúp điện thoại, tiện tay tắt nguồn, ngăn chặn tất cả những người có ý định làm phiền họ.
Bên kia, nghe thấy giọng một người đàn ông, Lý Hành đờ người ra.
Mãi lâu sau, anh ta trợn tròn mắt:
“Kì Hoài Chi?!”