Trên đường đi, Tô Dư bỗng chợt nhớ ra mình đã quên một món đồ. Lan Anh vừa rồi bị nàng phái đi chỗ Tô Diệu Nhi, nên đành phải tự mình quay về lấy.
Tạ Thanh Lan cụp mắt nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ: “Ta đi cùng nàng.”
Tô Dư vỗ vỗ mu bàn tay hắn, buông ra nói: “Không cần phiền toái vậy đâu. Phu quân cứ đi trước giải thích với phụ thân một tiếng, cũng không xa lắm, thiếp thân đi nhanh một chút, sẽ không chậm trễ bao lâu.”
Tạ Thanh Lan trầm mặc một lát, rồi gật đầu đồng ý: “Được.”
Tách nhau ra một lát cũng tốt. Vừa hay hắn cũng cần chút thời gian để suy nghĩ kỹ càng.
Chấp nhận một người thì phải chấp nhận tất cả những điều tốt và không tốt của nàng. Tạ Thanh Lan biết Tô Dư không phải là người lương thiện, và cũng tự cho rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng để chấp nhận những điều không tốt của nàng. Thế nhưng, khi nghe Tô Dư đích thân kể ra chuyện bị đẩy xuống nước, chuyện hạ độc, hắn vẫn không thể kiềm chế được sự kháng cự trong lòng.
Có lẽ phần lớn nguyên nhân là bởi vì chính hắn cũng từng là một trong những nạn nhân bị hãm hại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play