Chào quý đọc giả, từ chương 43-47 Elena gộp chương lại nhé, nếu các bạn di chuyển đến chương tiếp theo hiện lỗi “không tìm thấy chương” có thể skip chương tiếp theo, hoặc vào mục lục chọn chương mình muốn đọc nhé
Chương 43-chương 47
Chương 43:
Ba ánh mắt sắc lẹm lướt qua khiến Lý Hành càng tin rằng mình đã đúng.
Tô Cảnh Ngọc quả nhiên có mục đích không đơn giản!
Người đứng phía trước vẫn bất động, chắn ngay cửa như một bức tượng, Tô Dư không muốn cùng hắn làm kẻ ngốc.
"Sao thế Lý Hành, sao không vào đi?" Tô Dư hỏi với vẻ bồn chồn.
Giọng cô gái nhỏ nhẹ, trong trẻo và thanh khiết, tựa như làn gió tha thiết nhất của Giang Nam, toát ra vẻ ngọt ngào, thấm vào lòng người.
Tô Dung An và Tạ Quân lộ vẻ xúc động.
Tô Cảnh Ngọc thì đỡ hơn, vì đã gặp Tô Dư trước đó, nhưng ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn không thể che giấu.
Lý Hành bị bàn tay mềm mại phía sau đẩy nhẹ, dường như không thể chống cự mà bị đẩy về phía trước.
Chủ nhân của giọng nói cuối cùng cũng hiện nguyên hình.
Khuôn mặt dịu dàng, trong trẻo như giọng nói, đôi mắt giống hệt Tạ Quân, nhưng tổng thể lại giống Tô Dung An hơn. Vẻ nho nhã trên người đàn ông trung niên khi đặt vào cô gái lại trở thành sự dịu dàng đến tột cùng.
Tiếng ghế cọ xát, phát ra âm thanh dịch chuyển trầm đục.
Tạ Quân không kìm được đứng dậy, vẻ mặt xúc động, mắt ngấn lệ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tô Dư.
Tô Dư giật mình, rụt lại phía sau Lý Hành, căng thẳng nắm chặt vạt áo hắn.
"Lý Hành..."
Lý Hành lập tức cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh.
"Chú, dì, có gì thì cứ nhắm vào cháu, đừng làm hại cô ấy."
"..."
Tô Dư lặng lẽ rụt tay lại, cô và tên ngốc này tuyệt đối không cùng phe.
Tô Dung An đứng dậy ôm lấy vợ, trao cho cô một ánh mắt trấn an.
Ông ôn hòa nhìn Lý Hành: "Đến rồi, ngồi đi."
Chỉ đến khi hai người ngồi xuống, bọn họ mới theo sau.
Nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi Tô Dư.
Lý Hành lẩm bẩm trong lòng, ba người nhà họ Tô hôm nay sao lại kỳ lạ thế nhỉ?
Tô Cảnh Ngọc kịp thời lên tiếng: "Chị... cô Tô, cô còn nhớ tôi không?"
Tô Dư đã sớm nhìn thấy hắn.
Nghe thấy câu hỏi, mắt cô sáng lên, kích động gật đầu: "Nhớ chứ! Thiếu gia Tô, không ngờ lại gặp anh ở đây!"
"Cảm ơn anh vì tiền boa lần trước, thật sự đã giúp tôi rất nhiều!"
Cô đứng dậy cúi chào Tô Cảnh Ngọc.
Tô Cảnh Ngọc vội vàng đỡ cô.
"Đừng, cô mau đứng lên..."
Cha mẹ Tô gia thấy cảnh này, mắt chợt cay xè. Trái tim Tạ Quân quặn thắt, nghẹn ngào không nói nên lời, cuối cùng không kìm được bật khóc.
Con gái của bà, đứa con gái đáng thương của bà...
Bà đẫm lệ nhìn Tô Dư, cuối cùng không nhịn được, vừa khóc vừa nói: "Là lỗi của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con..."
Tô Dư mặt mày ngơ ngác.
Lý Hành cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Không khí trong phòng bao nhất thời ngưng trệ, chỉ còn tiếng khóc ngắt quãng của mẹ Tô, nghe mà đau lòng.
Tô Dư hoang mang không biết làm sao, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đối diện, không hiểu sao cũng cảm thấy buồn theo.
"Bà đừng khóc..."
Nghe lời này, người phụ nữ lại càng khóc thảm thiết hơn.
Lý Hành hoàn toàn mất phương hướng, ngơ ngác nhìn Tô Cảnh Ngọc: "Tô Cảnh Ngọc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Tô Cảnh Ngọc mím môi, không biết bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, cha Tô thở dài, chủ động nói: "Để tôi nói, xin lỗi các con, hôm nay lừa các con đến đây thật sự là bất đắc dĩ."
Ông nhìn Tô Dư với ánh mắt ôn hòa: "Con tên Tô Dư, đúng không?"
Tô Dư căng thẳng mím môi, gật đầu.
Ánh mắt cha Tô xúc động, ôn tồn giải thích: "Vậy ta sẽ gọi con là Tiểu Dư, Tiểu Dư, tuy rất đột ngột, nhưng ta muốn nói, con là chị của Cảnh Ngọc, là con gái của chúng ta, đứa con gái mà chúng ta đã lạc mất mười mấy năm, cũng đã tìm kiếm mười mấy năm."
Không dùng những từ ngữ như "có thể", "có lẽ", mà rất khẳng định, chắc chắn rằng Tô Dư chính là con gái của họ.
Thực tế, ngay cả khi không có bản giám định ADN, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt Tô Dư, ông cũng có thể nhận ra.
Giọng ông luôn đều đặn, ôn hòa, như một người cha hiền từ, nhưng nghe kỹ lại có thể nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói.
Lý Hành càng thêm ngơ ngác.
Tô Dư thầm nghĩ quả nhiên, cô không đoán sai, thân thế của nguyên chủ quả thật không đơn giản.
Thậm chí có thể nói là quanh co, trắc trở.
Công chúa hào môn lưu lạc thành cô nhi đáng thương không cha không mẹ.
Trời đất thật thích trêu đùa con người.
Cô tỏ vẻ ngây ngốc, dường như bị câu nói này làm cho choáng váng.
Vài giây sau, cô chớp chớp đôi mắt khô khốc.
"Ông... ông đang nói gì vậy? Tôi là cô nhi, làm gì có cha mẹ?" Cô gượng cười, "Dù ông là trưởng bối cũng không nên nói đùa như vậy..."
Cha Tô lòng chua xót, người ta nói nam nhi có nước mắt không dễ rơi, người mười mấy năm không rơi lệ, giờ phút này lại không kìm được mà rưng rưng.
Tạ Quân suýt ngất xỉu vì khóc.
Con gái của bà rốt cuộc đã chịu bao nhiêu khổ cực, mới trở nên cẩn trọng như vậy?
Tô Cảnh Ngọc là người duy nhất ở đó có tâm trạng ổn định hơn một chút, lấy bản báo cáo giám định ADN trước đó ra, đưa cho Tô Dư.
Hắn cụp mắt, áy náy tránh ánh mắt của Tô Dư.
"Xin lỗi, trước đây tôi đã tự ý lấy một sợi tóc của cô, đây là báo cáo giám định ADN, cô thật sự là chị của tôi, chị ruột. Nếu không tin, cô có thể tự đi làm lại một lần nữa."
Tô Dư ngây người nhận lấy báo cáo, ánh mắt từ từ di chuyển xuống phía dưới, một dòng chữ nổi bật.
Cổ tay cô hơi run rẩy.
Giờ phút này, cô đã tin rồi, chỉ là vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột.
Mẹ Tô thật sự không nhịn được, bước tới ôm lấy Tô Dư, nghẹn ngào xin lỗi: "Con gái đáng thương của mẹ, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con, đã không tìm thấy con sớm hơn, để con phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tất cả là lỗi của mẹ..."
Tô Dư hồi tưởng lại cuộc đời mười mấy năm qua của mình, bỗng nảy sinh một cảm giác hoang đường.
Ông trời thật sự rất thích đùa giỡn.
Bữa ăn biến thành buổi nhận thân chỉ trong tích tắc, Lý Hành chết lặng cả người.
Không, sao không ai nói trước cho hắn một tiếng?!
Lúc đến thì có đôi có cặp, ngọt ngào, lúc đi thì một mình, cô độc.
Lý Hành nhìn chiếc siêu xe mà hắn đặc biệt lái đến đón người trong mộng, nỗi buồn trong lòng không ai hiểu thấu.
Tuy nhiên, chuyện này thực sự kỳ lạ.
Nghe nói trước đây gia đình họ Tô từng mất một cô con gái, những năm này cha mẹ Tô Cảnh Ngọc không làm việc thì cũng bận rộn trên con đường tìm con gái. Ai mà ngờ được người lại ở ngay trong thành phố này, còn thi đỗ vào Đại học S.
Biết con gái xuất sắc như vậy, cha mẹ Tô vừa tự hào, nhưng hơn thế nữa là đau lòng.
Sau khi đón Tô Dư về, cha Tô phất tay, bù đắp tất cả những gì cô thiếu thốn trong những năm qua.
Bù đắp bằng cách nào?
Cho tiền!
Tô Cảnh Ngọc đã tiêu bao nhiêu tiền trong những năm qua thì Tô Dư cũng được bấy nhiêu, thậm chí còn nhiều hơn, tất cả đều bồi thường cho cô.
Ngoài ra, nhà cửa, xe cộ, quần áo, trang sức, tất cả đều được chất đống về nhà như bán buôn, suýt nữa nhấn chìm Tô Dư.
Nằm giữa đống tiền, đến hơi thở cũng phảng phất mùi tiền.
À ~ tình yêu thương của cha mẹ thật khó chối từ ~
Chuyện mình là con gái thất lạc của hào môn, Tô Dư vẫn chưa nói với ai khác.
Ngoài Lý Hành ra, không ai biết.
Nằm thoải mái ở nhà họ Tô vài ngày, xương cốt Tô Dư như tan chảy. Những thứ từng mơ ước giờ đây đều dễ dàng có được, linh hồn bị đồng tiền ăn mòn cứ bay bổng như tiên.
Bước xuống cầu thang xoắn ốc lộng lẫy, đèn chùm pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tô Dư dịu dàng mỉm cười với hai người trên sofa: "Cha, mẹ."
Mặc dù vẫn chưa quen gọi như vậy.
Tô Dư đang cố gắng đưa cuộc sống của mình trở lại đúng quỹ đạo.
Không còn Tô Dư cô nhi, chỉ có Tô Dư hào môn.
Ba người ngồi trên sofa, trò chuyện câu được câu mất, lấy cớ là để bồi dưỡng tình cảm.
Đang nói chuyện, mẹ Tô đẩy nhẹ cha Tô, ra hiệu cho ông.
Tô Dư nhận thấy, dịu dàng hỏi: "Sao thế? Cha mẹ có chuyện gì muốn nói với con à?"
Nhận được ánh mắt của mẹ Tô, cha Tô bất đắc dĩ, chủ động khơi chuyện.
"Nghe Lý Hành nói, con có bạn trai ở trường?"
Tô Dư hơi khựng lại, giây sau chợt hiểu ra.
Từ miệng Lý Hành mà nói ra, Kỳ Hoài Chi sẽ bị miêu tả thành như thế nào thì có thể tưởng tượng được.
Nhưng đúng như ý cô.
Chương 44:
Tô Dư nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu: "Vâng, có chuyện gì sao ạ?"
Cha mẹ Tô lộ vẻ khó xử, do dự một lát rồi cũng nói ra: "Nghe nói gia cảnh của cậu bé đó không được tốt lắm?"
Tô Dư nhìn họ, không nói gì.
Cha Tô vội vàng giải thích: "Đương nhiên, cha mẹ không phải nói cậu ấy không tốt, có thể thi đỗ vào Đại học S, lại còn là thủ khoa, chắc chắn là rất xuất sắc."
"Chỉ là... cậu ấy không có cha mẹ giúp đỡ, sau này muốn đi lên, chắc chắn phải tốn rất nhiều công sức. Xã hội bây giờ, cùng khổ thì dễ, cùng hưởng phúc thì khó, nếu con ở bên cậu ấy, chưa chắc sau này sẽ xảy ra chuyện gì, lòng người phức tạp khó lường nhất, cha mẹ chỉ sợ con chịu thiệt."
Tô Dư biết họ là vì tốt cho mình.
"Nhưng anh ấy đối xử với con rất tốt, hơn nữa... hơn nữa con trước đây cũng không có cha mẹ, anh ấy cũng không chê con..."
Trái tim cha mẹ Tô lập tức thắt lại, nghẹt thở.
Nói cho cùng, tất cả đều là lỗi của họ.
"Nay khác xưa, con là con gái bảo bối của chúng ta, cha mẹ chỉ không nỡ nhìn con chịu khổ, muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con."
Mẹ Tô nén nước mắt phân tích lợi hại cho cô: "Gia cảnh cậu bé đó không tốt, sau này hai đứa ở bên nhau, chẳng lẽ vẫn phải ra ngoài ăn quán vỉa hè mười mấy tệ như trước? Hay là con phải dùng tiền của mình để bù đắp cho cậu ấy?"
Không phải nói quán vỉa hè có vấn đề gì, chỉ là một phép so sánh, suy cho cùng, hai người đã thuộc về những tầng lớp khác nhau.
"Một hai lần thì không sao, nhưng nếu nhiều lần, không chỉ con cảm thấy khó chịu, mà cậu ấy cũng sẽ không thoải mái. Thay vì đến lúc đó đau khổ, chi bằng bây giờ, dứt khoát dứt khoát."
"Trong số những gia đình có quan hệ làm ăn với chúng ta, không ít thanh niên tài tuấn, cha thấy Lý Hành cũng không tệ, gốc gác rõ ràng, cha mẹ cũng yên tâm."
Cha Tô sợ cô nghĩ nhiều.
"Cha mẹ không ép con, chỉ là nói chuyện thẳng thắn với con thôi. Con cũng lớn rồi, có chính kiến của mình, nếu thực sự thích thì chúng ta cũng không ngăn cản."
Tô Dư không trả lời ngay, cụp mắt như đang suy nghĩ.
Im lặng một lúc, cô ngẩng đầu: "Cảm ơn cha mẹ, con biết rồi, chuyện này, con sẽ suy nghĩ kỹ, cho con chút thời gian được không?"
Về đến phòng, nằm trên chiếc giường êm ái, Tô Dư kích động lăn qua lăn lại, cười đến miệng không khép lại được.
[Vừa nãy còn đang nghĩ làm sao để chia tay, lý do có sẵn đây rồi!]
[Thế giới này quả thật thuận lợi không thể tin được, nam chính dễ theo đuổi, thanh niên tốt bụng, không lạnh lùng và cố chấp như thế giới trước, chắc chắn sẽ không quá dai dẳng sau khi chia tay.]
Thế giới trước quả nhiên chỉ là một sự cố!
Trong khoảnh khắc, Tô Dư tràn đầy tự tin vào nhiệm vụ lần này!
Buổi tối, giả vờ suy nghĩ rất lâu, Tô Dư gửi tin nhắn cho Kỳ Hoài Chi.
– Chúng ta chia tay đi.
Không có gì khác, chỉ có câu này, rồi sau đó xóa bạn bè.
Giây tiếp theo, điện thoại của Kỳ Hoài Chi gọi đến.
Tô Dư cúp máy.
Bên kia tiếp tục gọi, cô tiếp tục cúp máy.
Sau ba lần liên tiếp, Tô Dư mới từ từ nhấc máy.
Giọng Kỳ Hoài Chi rất gấp, thở hổn hển: "Tiểu Dư, tin nhắn vừa rồi là sao? Sao lại xóa tôi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tô Dư không nói gì, chống cằm lặng lẽ đếm trong lòng.
Giọng Kỳ Hoài Chi rõ ràng càng thêm sốt ruột: "Tiểu Dư, Tiểu Dư? Cô nói gì đi!"
"Có phải xảy ra chuyện gì không? Nói ra đi chúng ta cùng giải quyết, đừng giấu trong lòng một mình, đừng làm chuyện dại dột, Tiểu Dư?"
"Cô ở đâu? Tôi đến tìm cô ngay bây giờ!"
Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, Kỳ Hoài Chi vội vàng chuẩn bị ra ngoài.
"Hoài Chi."
Đếm đến mười, Tô Dư mới từ từ lên tiếng.
Kỳ Hoài Chi thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Dư, rốt cuộc là chuyện gì, sao tự nhiên lại muốn chia tay?"
Tô Dư nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng: "Nhất định phải có lý do sao? Không thể đơn thuần là muốn chia tay?"
Kỳ Hoài Chi sững người.
Giọng Tô Dư trong trẻo: "Kỳ Hoài Chi, tôi không thích anh nữa, chia tay đi, đừng đến quấy rầy tôi, tôi không muốn làm mọi chuyện trở nên quá tệ."
Kỳ Hoài Chi luống cuống: "Nhưng mà, sao tự nhiên lại... có phải tôi làm gì không tốt khiến cô giận không, tôi có thể sửa..."
Tô Dư ngắt lời anh: "Hoài Chi, anh thông minh như vậy, chắc hẳn có thể hiểu tôi đang nói gì."
Tô Dư nhẹ giọng: "Cứ thế đi, chúng ta đừng liên lạc nữa."
Nói xong, cô cúp điện thoại, tiện thể chặn số của Kỳ Hoài Chi.
Hệ thống ngơ ngác: [Cứ thế thôi à?]
Như vậy vẫn chưa đủ tàn nhẫn.
Tô Dư chống cằm vẻ vô tội: [Gấp gì, hôm nay chỉ là món khai vị, tin tôi đi, Kỳ Hoài Chi tuyệt đối sẽ đến tìm tôi, một số lời, nói trực tiếp ra sẽ tốt hơn.]
...
Bầu trời âm u, mây đen nặng trĩu bao phủ chân trời.
Tô Dư ở trong ký túc xá đọc sách, ngày mai là thi rồi, ôm chân Phật tạm thời, kẻo đầu học kỳ sau lại phải thi lại.
Lúc này, điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, Tô Dư tò mò liếc nhìn, nhướn mày, số lạ sao?
"Alo?"
"Tô Dư, là tôi." Kỳ Hoài Chi trầm giọng nói.
Tô Dư không nói hai lời trực tiếp cúp máy, mặc kệ bên kia tiếp tục gọi đến, không nghe cũng không cúp, lạnh lùng nhìn cuộc gọi tự động kết thúc, rồi lại bắt đầu lại.
Triệu Mạn Mạn tò mò: "Tiểu Dư, ai gọi thế, sao cậu không nghe?"
Tô Dư cười: "Không có gì, số quấy rối, quảng cáo thôi."
"Ồ." Triệu Mạn Mạn không hề nghi ngờ.
Có lẽ vì cảm thấy vô vọng, chuông điện thoại cuối cùng cũng không reo nữa, Kỳ Hoài Chi chuyển sang nhắn tin.
– Tô Dư, tôi đang ở dưới lầu, chúng ta gặp nhau nói chuyện đàng hoàng đi, tôi không chấp nhận chia tay không có lý do, nếu tôi làm gì không tốt, ít nhất hãy cho tôi một cơ hội giải thích.
– Chúng ta gặp nhau một lần, chỉ một lần này thôi, nếu cuối cùng cô vẫn muốn chia tay, tôi sẽ không ngăn cản.
– Cho tôi một cơ hội được không?
– Tô Dư, nói chuyện đi.
Có thể thấy tâm trạng nam chính dần trở nên bạo động, Tô Dư cũng có chút không đành lòng.
[Haiz, đều là người đi làm cả, nam chính anh cứ hiểu cho tôi đi.] Tô Dư giả tạo nghĩ.
Kim Duyệt Dao đang phơi quần áo trên ban công, vô tình liếc xuống dưới lầu, ánh mắt dừng lại, ôi? Đó có phải là Kỳ Hoài Chi không?
Kim Duyệt Dao gân cổ gọi Tô Dư.
"Tiểu Dư, cậu xuống đây xem thử đi, người dưới lầu có phải Kỳ Hoài Chi không? Cậu ấy đứng đó làm gì thế? Đang đợi cậu à?"
Tô Dư và Bạch Lạc đồng thời nhìn qua.
Kim Duyệt Dao không kìm được trợn mắt: "Bạch Lạc, tôi gọi Tiểu Dư, cậu kích động làm gì?"
Bạch Lạc mặt mày hoảng hốt, lẩm bẩm: "Tôi không có..."
Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm rền.
Thời tiết mùa hè như mặt trẻ con, nói thay đổi là thay đổi, cùng với tiếng sấm, những hạt mưa tí tách rơi xuống, chỉ trong chốc lát mưa đã lớn hơn.
Bước chân Tô Dư đang đi về phía ban công khựng lại, vẻ mặt kỳ lạ.
[Đây là định luật máu chó chia tay là trời mưa sao?]
Nam chính vừa xuống dưới lầu đã bắt đầu mưa, muốn làm gì?
Tạo không khí bi thương? Làm tiền đề cho những chuyện sắp xảy ra? Đối ứng với nỗi đau trong lòng nam chính? Ám chỉ kết cục bi thảm?
Vô tình làm một bài đọc hiểu, Tô Dư lắc mạnh đầu, vứt bỏ những thứ kỳ quái ra khỏi đầu.
Đáp án chính xác phải là ——
Để nam chính cầu hòa một cách thảm hại hơn, để nữ chính đau lòng, rồi để cô nàng bạn gái cũ tàn nhẫn này bị người đời ghét bỏ!
Hệ thống: [Ký chủ không hiểu, đây gọi là hào quang nam chính, người thường còn chưa có đãi ngộ này đâu.]
Chương 45:
Tô Dư lạnh lùng đứng bên cửa sổ.
Mưa lộp bộp rơi trên kính, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, có thể thấy bóng dáng bướng bỉnh của Kỳ Hoài Chi.
Như cây thông xanh thẳng tắp, đứng dưới ký túc xá, bất động, mặc cho mưa xối xả lên người, không lâu sau đã ướt sũng.
Tóc bết chặt vào mặt, Kỳ Hoài Chi mặt mũi lem luốc.
Kim Duyệt Dao thấy Tô Dư dường như không có ý định xuống lầu, thăm dò nói: "Kỳ Hoài Chi hình như không mang ô, cậu có muốn xuống đưa cho cậu ấy một cái không, không thể cứ để cậu ấy dầm mưa thế chứ?"
Tô Dư khi không biểu cảm cũng như đang cười, khóe môi khẽ cong lên, như gió xuân dịu dàng khiến người ta say đắm.
"Không cần, anh ấy không thoải mái thì tự sẽ về."
[Đàn ông mà mưa cũng không biết chạy về thì giữ lại làm gì?]
Hệ thống: [...]
Vừa dứt lời, ba người đồng thời nhìn cô, vẻ mặt kinh ngạc.
Câu này lại được nói ra từ miệng Tô Dư ư?!
Triệu Mạn Mạn khẽ cau mày: "Tiểu Dư, hai cậu cãi nhau à?"
Tô Dư lắc đầu.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, câu nói tiếp theo lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn.
"Chúng tôi chia tay rồi."
"Chia tay?!"
Triệu Mạn Mạn và Kim Duyệt Dao hít một hơi khí lạnh.
Bạch Lạc chợt nhìn cô, ánh mắt kinh ngạc, còn có một chút vui mừng ẩn sâu.
Ngoài trời mưa càng lúc càng lớn, tiếng mưa đập vào cửa sổ như mưa đá, mỗi tiếng đều khiến người ta thót tim, rồi liên tưởng đến Kỳ Hoài Chi dưới lầu.
"Tại sao vậy? Đột ngột thế, trước đó vẫn tốt đẹp, sao lại nói chia tay là chia tay?" Hai người vừa kinh ngạc vừa tò mò.
Nhìn tình hình này, vẫn là Tô Dư chủ động chia tay sao?
Tô Dư không nói gì, đứng bên cửa sổ im lặng.
Người dưới lầu đã ướt sũng, nước mưa chảy dọc theo khuôn mặt thanh tú, người qua lại che ô, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn anh, xôn xao bàn tán.
Ngay cả quản lý ký túc xá cũng không nhìn nổi, đi ra đưa cho anh một chiếc ô.
Kỳ Hoài Chi nói cảm ơn, nhưng lại từ chối.
Anh cố chấp đứng đó đợi Tô Dư đi ra.
Bạch Lạc không kìm được: "Dù chia tay tại sao không thể nói chuyện đàng hoàng? Anh ấy đã ướt như vậy rồi, cậu cũng quá nhẫn tâm!"
Tô Dư giọng điệu bình thản: "Vậy cậu nói phải làm sao?"
"Đương nhiên là xuống đưa ô cho anh ấy rồi!"
Bạch Lạc không đành lòng để Kỳ Hoài Chi cứ dầm mưa như vậy mãi, sớm muộn gì cũng ốm mất.
Tô Dư khẽ cau mày vẻ phiền não: "Nhưng chúng tôi đã chia tay rồi."
Dường như đã quyết tâm không quan tâm đến sống chết của Kỳ Hoài Chi.
"Cậu!"
Bạch Lạc giận dữ nhìn cô, cuối cùng nghiến răng cầm lấy ô của mình, quay người chạy xuống.
"Cậu không đi thì tôi đi."
[Xem kìa, nữ chính không phải rất hiểu chuyện sao.] Tô Dư cảm thán nhiệm vụ lần này thật thuận lợi.
Hệ thống cũng vui vẻ: [Nữ chính xuống lầu đưa ô cho nam chính, dưới sự đối chiếu của ký chủ, nam chính nhất định sẽ rất cảm động, nhìn rõ rốt cuộc ai mới là người đối xử tốt nhất với anh ấy.]
Nhưng mức độ này vẫn chưa đủ.
Rất nhanh, Bạch Lạc từ ký túc xá chạy ra, khó khăn mở ô trong gió lớn, từ từ tiến lại gần bóng người đứng thẳng, tay giơ cao, che chắn gió mưa dữ dội cho anh.
Giọng Bạch Lạc bị gió thổi tan, loáng thoáng có tiếng khóc.
"Hoài Chi, sao anh ngốc thế?"
"Dù không biết hai người tại sao chia tay, nhưng người phụ nữ Tô Dư đó căn bản không đáng để anh như vậy."
"Cô ta cứ đứng ở cửa sổ nhìn anh, nhìn anh dầm mưa như vậy cũng không chịu xuống đưa ô cho anh, anh đừng ngốc nữa, cô ta không đáng để anh đối xử tốt với cô ta như vậy."
Cơ thể Kỳ Hoài Chi cứng đờ vì mưa lạnh, vài giây sau mới chậm chạp nhận ra ai đang che ô cho mình.
Anh lập tức tránh xa Bạch Lạc, cơ thể lại một lần nữa phơi mình trong mưa bão.
"Không có chia tay."
Bạch Lạc sững người: "Cái gì?"
Kỳ Hoài Chi kiên quyết: "Chúng tôi không chia tay, tôi chưa đồng ý."
"Xin lỗi, đây là chuyện của tôi và Tô Dư, cô về đi."
Bạch Lạc ngây người nhìn anh.
Lâu sau, cô cắn răng gọi: "Nhưng anh căn bản không biết Tô Dư đã làm gì!"
"Cô ta vừa ở bên anh, nhận tiền sinh hoạt phí anh đưa, vừa chưa bao giờ từ chối các bạn nam khác tặng quà cho cô ta, cô ta chính là một người phụ nữ xấu xa giả tạo!"
Kỳ Hoài Chi như nghe thấy một câu chuyện cười.
"Cô ấy không phải người như vậy."
Tô Dư dịu dàng lương thiện, hiểu chuyện, làm sao có thể là người phụ nữ như lời cô ta nói, Kỳ Hoài Chi cảm thấy hoang đường.
Mưa bão vẫn đang rơi, ngoài ký túc xá đã không còn bóng dáng học sinh nào khác, ngay cả những con mèo hoang trên đường cũng tìm chỗ trú mưa.
Thời cơ đã đến, Tô Dư từ từ xuống lầu.
Cô bước chân nhẹ nhàng, che ô, từng bước đi ra khỏi ký túc xá, tà váy trắng ôm sát khẽ lay động trong gió, như bông huệ lay động, gió mưa dường như cũng tránh cô.
Kỳ Hoài Chi lập tức nhìn cô, mắt khẽ động, kiềm chế nhưng vội vã chạy đến trước mặt cô.
"Tiểu Dư."
Ánh mắt Tô Dư vẫn dịu dàng, mang theo nụ cười nhạt.
"Như anh mong muốn, chúng ta nói chuyện đi."
Bạch Lạc nắm chặt nắm đấm nhìn cảnh này, rõ ràng cô ta là người xuống trước, nhưng Tô Dư vừa xuất hiện, sự chú ý của Kỳ Hoài Chi liền dễ dàng bị thu hút.
Không phải nói chia tay rồi sao? Tại sao còn xuống!
Cô ta trơ mắt nhìn hai người rời đi, muốn ngăn cản nhưng không có tư cách.
Cơn mưa như trút nước cũng không lạnh bằng lòng Bạch Lạc lúc này.
Lòng bàn tay cô ta nắm chặt, lạnh giọng lẩm bẩm: "Tô Dư, cô có phải cố ý không?"
Dưới một mái hiên tạm bợ có thể che mưa, hai người đứng đối diện, không ai mở lời trước.
Cuối cùng Tô Dư khẽ thở dài, phá vỡ sự im lặng.
"Hoài Chi, tôi tìm được cha mẹ ruột rồi."
Ban đầu định nói chuyện chia tay, cô bất ngờ nhắc đến cha mẹ ruột, Kỳ Hoài Chi hơi sững sờ.
"Chúc mừng..."
Tô Dư ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: "Họ rất giàu, cũng rất yêu tôi, những năm nay vẫn luôn tìm tôi."
Nhưng điều này có liên quan gì đến việc họ chia tay?
Kỳ Hoài Chi không hiểu.
"Anh nhìn thấy bộ quần áo này trên người tôi không? Mẫu mới nhất của C-house, mười ba vạn tám."
Tô Dư mắt cong cong, hỏi một câu hỏi đánh thẳng vào tâm can: "Anh mua nổi không?"
Kỳ Hoài Chi đứng sững tại chỗ, nước mưa từ tóc chảy xuống trán, chảy vào mắt.
Mi mắt anh khẽ run nhưng không né tránh, nhìn thẳng vào Tô Dư.
"Dù rất đả kích lòng tự trọng của anh, nhưng," Tô Dư tàn nhẫn vạch trần sự thật, không tiếc lời ác ý, "nhà anh nát như vậy, ông nội anh lại phải uống thuốc, anh nuôi nổi tôi sao?"
"Anh biết không, trên đường đến nhà anh, tôi đã nghĩ, một nơi có thể nát đến mức nào, chắc không thể nát hơn viện phúc lợi chứ?"
"Nhưng đến nơi rồi tôi mới phát hiện, hóa ra thật sự có nơi nát hơn viện phúc lợi."
Tô Dư giả vờ ngạc nhiên, châm biếm một cách tàn nhẫn.
Ngay cả khi nói ra những lời hạ thấp như vậy, giọng cô vẫn nhẹ nhàng như gió xuân.
"Chúng ta đã là người của hai thế giới rồi. Tôi là người khá yếu đuối, không chịu được cuộc sống khổ cực. Anh nghèo như vậy, không những không nuôi nổi tôi, lẽ nào còn hy vọng tôi sau này bù đắp cho anh?"
Ngay cả khi cô từng không bằng Kỳ Hoài Chi.
Nhìn vẻ mặt sững sờ của Kỳ Hoài Chi, Tô Dư thờ ơ mỉm cười.
Cô đột nhiên giơ cổ tay lên: "Anh nhìn thấy chiếc vòng tay này không, Lý Hành tặng đấy, rất đẹp, nhưng anh mua không nổi, không thể tặng cho tôi."
"Kỳ Hoài Chi, anh thật sự rất tệ."
Mở miệng là tiền bạc, cứ như không có tiền, Kỳ Hoài Chi không có chút giá trị nào.
Chương 46:
Cùng với những lời Tô Dư vừa dứt, Kỳ Hoài Chi như thể lần đầu tiên gặp cô, nhìn cô gái hoàn toàn xa lạ trước mắt, không kìm được lùi lại một bước.
Tay chân anh lạnh ngắt: "Những lời này đều là thật lòng của cô?"
Tô Dư nghiêng đầu: "Nếu không thì sao?"
Trong lòng bỗng dâng lên một luồng khí lạnh, rõ ràng là mùa hè, nhưng lại như rơi vào hố băng giá rét tháng Chín.
"Cô thật sự là Tô Dư mà tôi từng quen biết sao?"
Kỳ Hoài Chi cảm thấy xa lạ, Tô Dư mà anh biết đơn thuần tốt đẹp, dịu dàng lương thiện, hoàn toàn không phải dáng vẻ hiện tại này.
Vẻ mặt Tô Dư khựng lại, suy nghĩ một chút, cong cong mắt, nở một nụ cười ấm áp dịu dàng, tinh khiết như bông hoa trắng nhỏ.
"Là vậy sao?"
Tô Dư thở dài, lấy khăn giấy ra, nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mưa trên khóe mắt và trán Kỳ Hoài Chi, động tác nhẹ nhàng như xưa.
"Hoài Chi, anh ngốc quá, tôi đang lừa anh đấy."
"Tôi không có cha mẹ, lại không chịu được khổ, lên đại học chỗ nào cũng cần tiền, không lừa anh như vậy, tôi biết làm sao?"
Tờ khăn giấy đã lau nước nhăn nhúm lại thành một cục.
Tô Dư nhẹ nhàng buông tay, cục giấy nhăn nheo lảo đảo rơi xuống, đập xuống đất, bị bùn đất làm bẩn, nước bắn tung tóe.
Giống như trái tim Kỳ Hoài Chi, bị người ta hờ hững vứt xuống đất giẫm đạp, vỡ thành từng mảnh, đầy bùn lầy.
"Thực ra tôi đối với anh đã đủ tốt rồi, Lý Hành đã mấy lần tìm tôi, bảo tôi đá anh đi để ở bên hắn, vì thế không tiếc đưa tôi năm mươi vạn, tôi đều không đồng ý, Hoài Chi, tôi đối tốt với anh không?"
Kỳ Hoài Chi không nói gì, chết lặng nhìn cô.
Biểu cảm anh lạnh lẽo và tê liệt, hàm răng không kiểm soát được khẽ run, như thể đang nhìn một quái vật.
Dường như hôm nay mới thực sự nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Dư.
Tiếng thở của Kỳ Hoài Chi dần nặng nề hơn.
Lâu sau, anh lạnh lùng nghiến răng: "Năm mươi vạn là có thể mua được trái tim của cô? Tô Dư, cô thật rẻ mạt."
Đây đã là lời nói nặng nề nhất mà Kỳ Hoài Chi có thể nghĩ ra.
Bị miêu tả như vậy, Tô Dư cũng không giận.
Ngược lại còn cười tủm tỉm đáp: "Cho nên tôi không đồng ý đấy chứ, năm mươi vạn đương nhiên không mua được trái tim tôi, dù sao cũng chỉ là tiền của vài chiếc váy thôi."
"Nhưng câu này không nên nói ra từ miệng anh."
Tô Dư dịu dàng châm biếm: "Anh ngay cả mười vạn cũng không có, có tư cách gì mà nói tôi?"
"Nhưng anh trước sau cũng đã cho tôi không ít tiền, tôi thì không phải người vong ân bội nghĩa, vậy đi, tôi trả lại anh gấp đôi, coi như huề vốn, sau này, đừng đến làm phiền tôi nữa."
Cô giơ tay lên, đặt lên ngực Kỳ Hoài Chi, cổ tay mảnh khảnh dường như chỉ cần bóp nhẹ là gãy, khẽ dùng sức đẩy anh ra.
Cơ thể Kỳ Hoài Chi tê liệt lùi lại hai bước, lại chìm vào trong mưa, trán vừa lau khô lại bị ướt, chảy xuống khóe mắt, không phân biệt được là nước mưa hay nước mắt.
"Đến đây thôi." Anh nghe Tô Dư nói.
Như lúc đến, cô che ô bước đi chậm rãi, tà váy hơi ướt, nhưng không hề che lấp vẻ đẹp của cô.
Kỳ Hoài Chi lạnh lẽo khắp người.
Hồi tưởng lại những khoảnh khắc trước đó, anh thậm chí không biết Tô Dư có câu nào là thật, hoặc là không có câu nào là thật.
"Tô Dư."
Kỳ Hoài Chi đột nhiên gọi cô.
Bước chân Tô Dư hơi khựng lại, sau đó như không nghe thấy gì mà tiếp tục bước đi.
Kỳ Hoài Chi khẽ nói: "Cô sẽ hối hận đấy."
Một lời nói tàn nhẫn thật yếu ớt và vô lực.
Bóng lưng cô khuất sau góc rẽ biến mất, Kỳ Hoài Chi như bị rút cạn linh hồn, đứng trong mưa vẻ mặt ngây dại, đáy mắt như có cảm xúc đang dâng trào, nhưng lại không thể nhìn rõ.
Hệ thống: [Ký chủ, cô thật tàn nhẫn, những lời đó tôi nghe còn muốn đánh cô nữa là.]
Tô Dư khiêm tốn xua tay: [Chỉ là phát huy bình thường thôi mà.]
[Mà giáo dục của nam chính thật sự tốt, như vậy mà vẫn không động thủ với tôi.] Tô Dư cảm thán.
Vừa nãy cô suýt chút nữa không đành lòng rồi, phản bội châm chọc, đả kích lòng tự trọng, gương mặt nhỏ nhắn của Kỳ Hoài Chi trắng bệch, chậc chậc chậc, nói là đẹp mà thảm cũng không quá lời.
Hệ thống gật đầu lia lịa: [Đúng vậy, nếu đổi lại là thế giới trước, đã sớm bị anh ta hành hạ không xuống giường được cả ngày rồi.]
Một vài ký ức không mấy tốt đẹp hiện lên trong tâm trí.
Trán Tô Dư giật giật: [...Im miệng.]
Về đến dưới ký túc xá, Bạch Lạc vẫn còn ở đó.
Thấy cô về, Bạch Lạc vội vàng chạy lại hỏi: "Hoài Chi đâu?"
Tô Dư lùi lại một bước, tránh bị nước trên ô của cô ta làm ướt quần áo: "Không biết."
Bạch Lạc lớn tiếng: "Cái gì mà không biết? Hai người đi cùng nhau, sao lại không biết?"
Tô Dư khẽ cau mày: "Không biết thì là không biết, muốn biết thì tự đi mà xem."
Nói xong, không thèm liếc nhìn Bạch Lạc một cái nào nữa, thong dong thu ô bước vào ký túc xá.
Bạch Lạc trừng mắt nhìn bóng lưng cô.
Người phụ nữ tàn nhẫn và giả tạo này, căn bản không xứng đáng với những gì Hoài Chi đối tốt với cô ta.
Liếc thấy nữ chính lao vào màn mưa, Tô Dư hài lòng thu ánh mắt lại, lợi dụng lúc nam chính yếu đuối nhất để hỏi han, hiệu quả nhất.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt ngây dại của Kỳ Hoài Chi lóe lên một tia sáng trong giây lát, ngẩng đầu nhìn qua, mong đợi là Tô Dư đổi ý.
Nước mưa kết thành màn trướng, trong màn mưa, một bóng người mờ ảo loạng choạng chạy tới, ô đã bị thổi bay, tóc tai bù xù bết vào má.
Chỉ một cái nhìn, Kỳ Hoài Chi đã biết đó không phải Tô Dư.
Cô ấy chưa bao giờ để bản thân mình trông thảm hại như vậy.
"Hoài Chi!" Thấy Kỳ Hoài Chi, Bạch Lạc kích động, giây sau lại là lo lắng đau lòng, "Anh đứng đây làm gì, sao không vào tránh mưa?"
Bạch Lạc vứt bỏ chiếc ô vướng víu, nắm lấy cánh tay chàng trai, kéo anh lên bậc thềm tránh mưa.
Lý trí Kỳ Hoài Chi dần quay trở lại.
Anh tránh né, khẽ dùng sức rút tay ra khỏi tay Bạch Lạc, nhích sang một bên, cụp mắt xuống.
Nước mưa chảy dọc theo quai hàm rõ nét xuống cằm, khiến cả người anh càng thêm xanh xao.
"Cô đến làm gì?"
Cổ tay Bạch Lạc cứng đờ trong không trung.
Nghe vậy, cô gượng cười, tháo cặp kính gọng đen đã bị nước làm nhòe, để lộ đôi mắt đẹp hơi xếch, nhìn Kỳ Hoài Chi.
"Tôi sợ anh nghĩ quẩn làm chuyện dại dột."
Giọng Bạch Lạc run run: "Anh bây giờ đã nhìn rõ bộ mặt thật của người phụ nữ đó chưa? Những gì tôi nói trước đây đều là thật, cô ta chính là kẻ giả tạo, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo."
"Tất cả các anh đều bị cô ta lừa rồi."
Bạch Lạc cắn môi, cố nén sự khó chịu an ủi anh.
"Hoài Chi, tôi biết anh rất đau lòng, nhưng nghĩ theo một hướng khác, đây không có gì to tát cả, chỉ là một lần thất tình thôi, lại còn giúp anh nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta. Có lẽ vài tháng nữa anh sẽ quên cô ta thôi."
"Cuộc sống của anh không chỉ có một mình Tô Dư, còn có bạn học, bạn bè, thầy cô, anh còn có ông nội, ông nội yêu thương anh như vậy, không có anh, ông sẽ đau khổ biết bao?"
"Nếu..." Bạch Lạc ngập ngừng nói.
"Nếu anh vẫn còn buồn, có thể tâm sự với tôi, chúng ta như hồi nhỏ, kể cho nhau nghe những chuyện phiền muộn, cùng nhau bầu bạn, được không?"
Cô lấy hết dũng khí tiến lên một bước, nắm lấy tay Kỳ Hoài Chi: "Có người xứng đáng hơn ở bên cạnh anh, chỉ cần anh chịu quay đầu nhìn lại cô ấy..."
Chương 47:
Kỳ Hoài Chi như bị bỏng, ra sức hất tay cô ra.
Bạch Lạc suýt ngã, vai va vào tường, mặt trắng bệch, tim đau đến nghẹt thở.
Nhận ra phản ứng của mình quá mức, Kỳ Hoài Chi mím môi, khẽ xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý..."
Suy nghĩ một lúc, anh bước vào trong mưa, nhặt chiếc ô của Bạch Lạc lên, vẩy khô nước rồi đưa cho cô.
"Ý tốt của cô tôi xin nhận, chỉ là... đây là chuyện của tôi và Tô Dư, không nên kéo cô vào, cô về đi."
Dường như anh không nghe thấy câu cuối cùng của cô.
Hoặc như là cố tình lảng tránh.
Bạch Lạc đã biết câu trả lời, dũng khí vừa nãy cô ta khó khăn gom góp như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép, khóe mắt không kìm được ướt át, rưng rưng.
"Tô Dư thật sự tốt đến vậy sao?" Cô ta nghe thấy mình hỏi.
Tại sao lại có người may mắn đến vậy, dễ dàng có được tình yêu thương của tất cả mọi người?
Bạch Lạc đôi khi tự hỏi, nếu cô ta cũng có nhan sắc như Tô Dư, liệu có thể giống cô ấy không?
Nếu là trước đây, Kỳ Hoài Chi nhất định sẽ không chút do dự trả lời.
Đúng vậy, Tô Dư là cô gái tuyệt vời nhất trên đời.
Bây giờ...
Anh cúi đầu, im lặng một lúc.
"Phải."
Kỳ Hoài Chi nhận ra mình vẫn không thể buông bỏ Tô Dư.
Anh thậm chí còn nghĩ trong lòng, liệu những lời Tô Dư nói có lý do nào khác không, làm sao có thể có người trước sau khác biệt lớn đến vậy?
"Lạc Lạc, cô rất tốt, rồi sẽ có ngày gặp được người thực lòng yêu thương cô."
Nói xong, Kỳ Hoài Chi quay người bước vào màn mưa, bóng lưng kiên quyết.
Nước mắt trong khóe mắt cuối cùng cũng không kìm được rơi xuống, Bạch Lạc cắn môi không cho mình bật khóc.
Cô ta khẽ lẩm bẩm: "Nhưng ngoài anh ra, tôi sẽ không gặp được người nào khác thực lòng yêu thương nữa."
...
Vừa về đến ký túc xá, Tô Dư vội vàng bảo hệ thống kiểm tra tiến độ nhiệm vụ.
[Thế nào rồi, tiến độ đến bao nhiêu phần trăm rồi?]
Chắc phải được một nửa rồi, Tô Dư nghĩ.
Hệ thống cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên ——
Một người một hệ thống lần lượt mặt đầy dấu chấm hỏi: [??? Sao mới có ba mươi phần trăm?]
Hệ thống cũng cảm thấy không thể tin được: [Tiến độ nhiệm vụ liên quan đến cảm nhận của nam chính, tức là, nam chính không cảm thấy hành vi của ký chủ đủ quá đáng sao?]
Tô Dư kinh ngạc: [Thế này còn chưa quá đáng?!]
Đột nhiên, Tô Dư khựng lại, nghĩ đến một khả năng.
[Anh ta sẽ không đang tự tìm lý do cho tôi chứ? Cảm thấy tôi có nỗi khổ tâm, không phải thật lòng nói những lời này sao?!]
Biểu cảm hệ thống phức tạp: [...Thời buổi này còn có nam chính não tình như vậy sao?]
Đột nhiên có một dự cảm không lành.
Tô Dư nghiến răng nghiến lợi: [Không thể nào! Nhiệm vụ lần này của tôi tuyệt đối sẽ không thất bại! Tuyệt đối! Không!]
Dù sao đi nữa, trước tiên phải đối phó với kỳ thi ngày mai.
Nhìn những điểm kiến thức được gạch xóa lộn xộn trong sách, Tô Dư đau khổ một giây vì sự ra đi của nam chính.
Sau này không có ai gạch chân trọng điểm cho cô nữa, cô phải tự mình nghiền ngẫm cả quyển sách.
Để đổi lấy điểm, có chút khổ, không thể không chịu.
Ngày hôm sau, Tô Dư thần thái sảng khoái bước ra khỏi phòng thi, những điểm kiến thức nam chính khoanh quả nhiên đều ra thi, đúng là gian lận mà.
Điện thoại đột nhiên reo, Tô Dư tiện tay nhấc máy.
Giọng Tô Cảnh Ngọc từ đầu dây bên kia vọng tới: "Chị, chị thi xong chưa? Em lái xe đến đón chị, ngay cổng trường."
"Thi xong rồi, em đến ngay đây."
"Khoan đã." Tô Dư đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Em chưa thành niên, làm gì có bằng lái?"
Tô Cảnh Ngọc: "...Lý Hành lái xe."
Đầu dây bên kia loáng thoáng có tiếng nói quen thuộc: "Này thằng nhóc con, có lịch sự không? Tôi lớn hơn cậu, gọi anh đi!"
Tô Cảnh Ngọc mặt đen sầm, che ống nghe ngăn hắn, vừa nói với Tô Dư: "Chị nếu không muốn ngồi xe hắn thì em sẽ đuổi hắn đi, để tài xế ở nhà đến đón."
Lý Hành cứng đờ người, nghiến răng ken két, thầm nghĩ Tô Cảnh Ngọc tuyệt đối là cố ý trả thù.
Tô Dư bất đắc dĩ cười: "Không sao, đừng làm phiền nữa."
Cúp điện thoại, Tô Dư vừa ngân nga vừa đi ra cổng trường.
Cảm nhận được ánh mắt người qua đường vô ý liếc nhìn, Tô Dư khẽ cau mày.
Không biết ai đã đăng video Kỳ Hoài Chi dầm mưa hôm qua lên bảng tỏ tình của trường. Ai cũng biết, bảng tỏ tình không chỉ dùng để tỏ tình, mà còn kiêm nhiệm tìm đồ vật thất lạc, quảng cáo khuyến mãi, chuyện tình máu chó, hóng hớt buôn chuyện.
Bây giờ, gần như cả trường đều biết vị đại thần khoa máy tính kia đã bị bạn gái đá.
Vị trí của Tô Dư đã được nâng cấp thành con khỉ trong vườn bách thú.
Cố ý lờ đi những ánh mắt đó, cổng trường càng ngày càng gần, loáng thoáng có thể nhìn thấy một chiếc xe đỗ bên ngoài.
Không phải chiếc siêu xe màu xanh nổi bật kia, cũng không có ai tạo dáng khoe khoang, Tô Dư thở phào nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên, một người chặn đường cô.
Tô Dư ngẩng đầu, nhìn người chắn trước mặt, bước chân dần dừng lại.
Nụ cười cô xa cách: "Có chuyện gì không?"
Môi Kỳ Hoài Chi mím thành một đường thẳng, ánh mắt cố chấp, hy vọng và yếu ớt nhìn Tô Dư: "Tiểu Dư, chúng ta nói chuyện lại được không?"
"Tôi sẽ cố gắng, những gì cô muốn tôi đều sẽ cho cô, tôi đã và đang phát triển dự án game với bạn học rồi, tôi có thể kiếm tiền, kiếm rất nhiều tiền, cho tôi thêm thời gian một chút được không..."
Kỳ Hoài Chi lộ vẻ cầu xin, tư thế hạ thấp đến tột cùng.
Im lặng rất lâu.
Tô Dư vỡ òa: [...Anh ta còn yêu tôi?!]
Hệ thống vỡ òa: [Anh ta còn yêu cô?!]
Chết tiệt chết tiệt, sẽ không lại sụp đổ chứ?!
Tô Dư nhíu chặt mày: [Xem ra lần trước vẫn chưa đủ tàn nhẫn, phải thêm chút gia vị nữa!]
Tô Dư từ từ lắc đầu, giọng nói trong trẻo: "Không được đâu."
Cô nhẹ nhàng nói: "Tôi phải về nhà rồi, làm ơn tránh ra một chút, chắn đường rồi."
Trước đây Kỳ Hoài Chi thích sự dịu dàng của cô bao nhiêu, thì lúc này lại hận bấy nhiêu, bởi vì anh không thể nhìn rõ Tô Dư rốt cuộc đang có tâm trạng gì, trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.
Tô Dư đợi hai giây, kiên nhẫn cạn kiệt, chọn cách đi vòng qua bên kia.
Vô tình và lạnh lùng đến cực điểm.
Ra khỏi cổng trường, chiếc xe vừa nãy đèn nhấp nháy hai lần.
Tô Cảnh Ngọc xuống xe mở cửa cho cô, vô tình liếc về phía Kỳ Hoài Chi.
"Chị, người đó là ai vậy?" Hắn tò mò.
Tô Dư khẽ vén tà váy, thanh lịch ngồi vào chiếc xe sang trọng, dáng vẻ thuần thục trang nhã, như thể bẩm sinh đã được hưởng thụ cuộc sống xa hoa, được tiền bạc nuôi dưỡng lớn lên.
Nghe vậy, khóe mắt cô hơi cụp xuống: "Không có gì, bạn trai cũ thôi."
"Bạn trai cũ?" Lý Hành ở ghế lái đột ngột quay đầu, "Có phải Kỳ Hoài Chi không? Hắn quấy rầy chị à? Hai người chia tay rồi mà hắn còn đến quấy rầy chị, không biết xấu hổ à!"
Kỳ Hoài Chi...
Tô Cảnh Ngọc đã từng nghe nói đến người này.
Nhìn vẻ mặt có chút phiền não của chị gái, ánh mắt Tô Cảnh Ngọc hơi trầm xuống, trong mắt lóe lên tia sáng u ám, cụp mắt xuống, lộ vẻ hung dữ.
Chị gái hiền lành tốt đẹp như vậy, chịu bao nhiêu khổ cực mới về được nhà, không phải ai cũng có thể tùy tiện đến bắt nạt.
Không sao cả.
Người khiến chị gái khó xử, hắn sẽ thay chị gái giải quyết.
Tô Dư dường như cảm nhận được điều gì đó, lẳng lặng liếc nhìn Tô Cảnh Ngọc, khẽ nhướn mày, sau đó vui vẻ cong khóe môi.
[Tôi có dự cảm, em trai tôi sẽ giúp tôi một việc lớn.]
Hệ thống không hiểu: [Hả?]
Tô Dư không giải thích, chỉ nói: [Mấy ngày nay cô giúp tôi để ý Tô Cảnh Ngọc, xem hắn có liên lạc với nam chính không, hoặc có liên lạc với người khác làm gì nam chính không, có phát hiện kịp thời báo cho tôi.]
Ba mươi phần trăm? Hừ, đợi đấy, chị đây sẽ biến cô thành năm mươi phần trăm ngay lập tức!
Generate Audio Overview