Chào quý đọc giả, từ chương 32-37  Elena gộp chương lại nhé, nếu các bạn di chuyển đến chương tiếp theo hiện lỗi “không tìm thấy chương” có thể skip chương tiếp theo, hoặc vào mục lục chọn chương mình muốn đọc nhé
Chương 32- chương 37 Thế giới 2: Chê Nghèo Hám Giàu, Cô Bạn Gái Tham Vọng


Chương 32
Cho đến khi được đưa trở lại Cục Xuyên nhanh, Tô Dư vẫn chưa thể định thần.

Chuyện gì thế này?

Tại sao nhiệm vụ lại thất bại?

Đối tượng đính hôn của Cố Yến Thanh không phải là nữ chính sao? Sao lại thành cô rồi?

Tô Dư với vẻ mặt ngơ ngác, đứng ngây ra tại chỗ, không sao hiểu nổi tại sao lại như vậy.

“Vậy còn số điểm của tôi…”

Chương trình kết toán nhiệm vụ lạnh lùng thông báo: 【Nhiệm vụ lần này thất bại, mức độ hoàn thành nhiệm vụ năm mươi phần trăm, nhận được năm mươi phần trăm điểm, nhiệm vụ thất bại trừ năm mươi phần trăm điểm, điểm kết toán: không.】

Như tiếng sét giữa trời quang, Tô Dư ngớ người ra.

Cô run rẩy mở giao diện kết toán điểm, không… không… không… vẫn là không.

Tô Dư “òa” một tiếng khóc nức nở.

【Đinh ——, Hệ thống số 01 tặng bạn 5000 điểm.】

Tiếng khóc vừa bùng nổ của Tô Dư chợt tắt ngúm dưới tiếng thông báo này: “…… Gì cơ?”

Hệ thống sốc đến mức không nói nên lời: “0… 0, 0, 01?! Đây không phải là hệ thống của vị đại lão kia sao?”

Tô Dư lau nước mắt nhìn số dư, đúng vậy, không phải ảo giác.

Một nhiệm vụ thường chỉ khoảng hai nghìn điểm, căng lắm là ba nghìn, so với năm nghìn điểm này thì chẳng đáng kể gì.

Tô Dư thút thít: “Vẫn là bố tôi thương tôi nhất.”

Hệ thống càng thêm kinh ngạc: “Bố cô?! Không phải, ký chủ, cô nói thật sao, vị đại lão kia thật sự là bố cô? Bố ruột?”

Nếu thật là vậy, còn làm nhiệm vụ gì nữa? Nhiệm vụ gì mà lại cần tiểu công chúa đích thân ra tay?

Nhưng hệ thống dường như chưa từng nghe nói vị đại lão kia có con.

Tô Dư lau khô nước mắt, miễn cưỡng thoát khỏi cái bóng nhiệm vụ thất bại: “Cô nghĩ gì vậy, đương nhiên không phải ruột.”

Tô Dư từng nói cô được nhặt về Cục Xuyên nhanh, người nhặt cô chính là ký chủ của hệ thống số 01. Cô được nuôi dưỡng vài năm bên cạnh vị đó, nhưng vị đó rất bận, thời gian hai người thực sự ở bên nhau không nhiều.

Lần này… có lẽ là vị đó hứng chí muốn xem cô làm nhiệm vụ đầu tiên thế nào, không ngờ…

Tô Dư lại muốn khóc, là do cô quá vô dụng.

Tô Dư vừa khóc vừa nói: “Nhưng ông ấy chính là người bố mà tôi công nhận, là cha mẹ tái sinh của tôi, không phải ruột mà còn hơn cả ruột thịt!”

Hệ thống: “…” Có chí khí.

Nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, Tô Dư bắt đầu chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo, lần này tuyệt đối không thể thất bại nữa!

“Oa, bó hồng to thế này, ai tặng vậy? Kỳ Hoài Chi à?” Thấy Tô Dư ôm hoa bước vào ký túc xá, một cô gái ngạc nhiên hỏi.

Tô Dư ném bó hoa gói đẹp đẽ lên bàn, xoa xoa cổ tay, nặng chết đi được.

Nghe thấy câu hỏi, hàng mi cô khẽ chớp, dịu dàng mỉm cười: “Không phải, là người khác tặng, anh ấy nói tiệm hoa có khuyến mãi, mua nhiều quá, bỏ đi phí quá, vừa hay gặp nên tặng cho tôi.”

Nói đoạn, cô tháo bó hoa ra: “Các cậu có muốn không, lấy cánh hoa rửa mặt hoặc ngâm chân cũng được.”

Tô Dư liếc nhìn cô gái ở bàn bên cạnh: “Bạch Lạc, cậu có muốn không?”

Bạch Lạc lắc đầu, định nói rồi lại thôi khi nhìn bó hoa, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng.

Tô Dư mỉm cười dịu dàng, không để ý đến cô ta nữa, thu lại ánh mắt, kiên nhẫn chia hoa hồng cho hai cô bạn cùng phòng khác.

Một bó hoa lớn nhanh chóng được chia thành ba phần, nhìn những cánh hoa vương vãi đầy bàn, Tô Dư rũ mắt, suy nghĩ về cốt truyện của tiểu thế giới này.

Nữ chính chính là cô gái ở bàn bên cạnh Tô Dư, Bạch Lạc.

Nam chính là Kỳ Hoài Chi mà cô bạn cùng phòng ban đầu nhắc đến.

Kỳ Hoài Chi có gia cảnh nghèo khó, cha mẹ đều mất, được ông nội nuôi lớn. Nhờ thành tích xuất sắc, anh được bảo lãnh vào khoa Khoa học máy tính của trường S. Anh thanh tú, văn nhã, ngoại hình xuất chúng, vừa nhập học đã trở thành nhân vật hot trên bảng tỏ tình.

So với đó, nữ chính có vẻ hơi không nổi bật.

Thi đại học một cách quy củ, nhập học một cách quy củ, đeo kính gọng đen dày cộp một cách quy củ, buộc tóc đuôi ngựa không cao không thấp, cô đặc biệt bình thường giữa một rừng mỹ nữ trong trường đại học.

Điểm giao nhau duy nhất giữa hai người có lẽ là tình bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ.

Hai nhà ở gần nhau, mẹ nữ chính thấy ông cháu sống khó khăn, thường xuyên nhờ nữ chính mang đồ ăn thức uống cho họ, dần dà hai người quen thân.

Gia đình nữ chính không mấy khá giả, là gia đình đơn thân, mẹ cô phải đi bán hàng rong để kiếm sống.

Đương nhiên, theo mô típ thông thường, những khó khăn này chỉ là tạm thời.

Nam chính không phải là người tầm thường, năm cuối đại học đã kiếm được khoản tiền đầu tiên nhờ trò chơi do mình tạo ra. Từ đó về sau, sự nghiệp của anh phát triển không ngừng, chỉ trong năm năm, anh vươn lên trở thành một đại gia Internet nổi tiếng.

Nữ chính kiên định theo đuổi bước chân nam chính, kiên quyết từ bỏ nhiều lời mời làm việc từ các công ty lớn, gia nhập nhóm nhỏ của nam chính, ủng hộ sự nghiệp của anh.

Đáng tiếc, nhiều năm trôi qua, hai người vẫn chưa đến được với nhau.

Còn về nguyên chủ…

Nguyên chủ là trẻ mồ côi, cha mẹ không rõ, lớn lên trong viện mồ côi.

Tô Dư phải làm là trở thành bạn gái cũ hám tiền, chê nghèo của nam chính, khi nam chính còn nghèo, cô sẽ sỉ nhục, chế giễu, chà đạp anh ta một cách tàn nhẫn, để làm nổi bật phẩm chất cao đẹp của nữ chính.

Đọc đến đây, Tô Dư không biết phải nói gì.

Ông cháu cô độc, mẹ đơn thân, trẻ mồ côi đáng thương, vận may gì mà lại gom ba người như vậy lại với nhau, phải chăng là đại hội trẻ em nghèo?

Nhưng…

Sau khi phân tích kỹ cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, Tô Dư phát hiện một điểm rất thú vị.

Thân thế của nguyên chủ dường như có ẩn tình khác.

Bó hoa được chia xong, trong không khí còn vương vấn hương thơm thoang thoảng của hoa hồng.

Kim Duyệt Dao bĩu môi: “Ai mà mua nhiều hoa rồi tùy tiện tặng người lạ trên đường chứ, lại còn là bó hồng to gói đẹp đẽ thế này? Tiểu Dư, cậu đơn thuần quá, không nhìn ra đây là cái cớ sao? Rõ ràng là người theo đuổi cậu tặng đấy.”

Tô Dư ngạc nhiên: “À?”

Đôi mắt non nớt của cô gái mở to, mái tóc dài chấm eo buông xõa phía sau, làm tôn lên làn da càng thêm trắng nõn. Cô không trang điểm, thuần khiết như bông hoa huệ lay động nhẹ trong gió.

Một cô gái khác là Triệu Man Man bật cười: “Cậu ‘à’ cái gì? Chẳng lẽ cậu vẫn chưa nhận ra mình nổi tiếng đến mức nào với tư cách là hoa khôi của khoa Kinh tế của chúng ta à?”

Tô Dư mặt hơi đỏ: “Nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”

Nghe vậy, hai người nhớ đến khuôn mặt của Kỳ Hoài Chi, âm thầm gật đầu, xứng đôi với Tô Dư.

Hai người than thở: “Người đẹp trai đều ở với người đẹp trai,唉, chúng tôi những người ‘chó đất’ này bao giờ mới thoát ế đây?”

Bạch Lạc ngồi một bên cúi đầu đọc sách, cơ thể cứng đờ, cuốn sách trong tay không thể đọc nổi nữa, suy nghĩ không kìm được mà tản mát.

Kỳ Hoài Chi… anh ấy cũng là người nhìn mặt sao?

“Đúng rồi, chiều nay chúng tôi định đi ăn lẩu, các cậu đi không?” Kim Duyệt Dao hỏi.

Tô Dư lắc đầu: “Tôi đi ăn với Hoài Chi.”

Nghe câu này, Bạch Lạc liếc nhìn Tô Dư.

Tô Dư không đi, hai người lại hỏi Bạch Lạc một cách tượng trưng: “Bạch Lạc, cậu đi không?”

Bạch Lạc cũng lắc đầu, cúi gằm mặt nói khẽ: “Không, chiều nay tôi phải đi làm thêm.”

Hai người không hề bất ngờ: “Vậy thì chỉ có hai chúng tôi đi thôi.”

Đơn giản chỉnh lại tóc và quần áo, Tô Dư cầm túi ra ngoài, Kỳ Hoài Chi chắc hẳn đang đợi cô ở dưới lầu rồi.

Thấy vậy, Bạch Lạc đi theo sau cô ra ngoài.

Đoạn đường xuống cầu thang, hai người đi song song, nhưng không ai nói lời nào.

Bạch Lạc đột nhiên lên tiếng: “Tô Dư, tôi biết, cậu là trẻ mồ côi.”

Chương 33
Tô Dư khựng lại, mỉm cười ngẩng đầu: “Đúng vậy, sao thế?”

Cô chưa bao giờ giấu giếm chuyện mình là trẻ mồ côi.

Bạch Lạc cắn môi: “Nhưng cậu chưa bao giờ đi làm thêm, mà vẫn có tiền sinh hoạt.”

Nụ cười trên khóe môi Tô Dư nhạt đi đôi chút: “Cậu muốn nói gì?”

Bạch Lạc cúi đầu, cặp kính gọng đen dày che khuất cảm xúc trong mắt cô, bàn tay rủ xuống bên người khẽ nắm lại, nuốt nước bọt một cách căng thẳng.

Một người nhút nhát như vậy, lại nói ra những lời như thế.

“Muốn hỏi tiền của tôi từ đâu mà có?” Tô Dư chủ động thay cô trả lời.

Một lúc lâu, Bạch Lạc khẽ gật đầu.

Tô Dư khẽ cong môi cười, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mai ra sau tai, không hề né tránh chuyện này.

“Hoài Chi nói làm thêm ở đại học vất vả lắm, anh ấy không nỡ để tôi vất vả như vậy, bảo tôi cứ yên tâm học hành, tiền sinh hoạt anh ấy sẽ kiếm.”

Một chàng trai nói sẽ nuôi bạn, có thể đó chỉ là vẽ vời, nhưng một người như Kỳ Hoài Chi lại trực tiếp hành động, mỗi tháng đều đặn chuyển tiền cho Tô Dư, nói anh ấy là “chiến thần tình yêu thuần khiết” cũng không quá lời.

Ai mà ngờ được vị học bá, nam thần nổi tiếng của khoa Khoa học máy tính lại là một “con nghiện” tình yêu ẩn mình.

Bạch Lạc đột ngột ngẩng đầu, không thể tin nổi: “Anh ấy thật sự nói vậy sao?”

Tô Dư nhướng mày: “Cậu nghĩ tôi đang lừa cậu à?”

Bạch Lạc mím môi: “Nhưng… nhưng gia đình anh ấy cũng rất khó khăn, sao cậu lại nỡ lấy tiền của anh ấy?”

Tô Dư mỉm cười dịu dàng: “Anh ấy muốn cho, tại sao tôi lại không thể nhận?”

Trong chốc lát, Bạch Lạc nhìn thấy sự châm chọc và mỉa mai trong mắt cô, chớp mắt một cái, lại trở lại vẻ dịu dàng mềm mại.

Có phải chính bộ dạng này đã lừa được Kỳ Hoài Chi không?

Không hiểu sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi gặp Tô Dư lúc nhập học, Bạch Lạc đã bản năng bài xích cô, trực giác mách bảo cô ta tâm cơ sâu sắc, rất giỏi giả vờ.

Mấy bậc cầu thang chớp mắt đã đi hết.

Ra khỏi ký túc xá, Kỳ Hoài Chi đứng bên ngoài, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, mày râu thanh tú, dáng vẻ thư sinh, khiến những người đi ngang qua không ngừng chú ý.

Tô Dư vừa nhìn thấy anh, nụ cười càng thêm dịu dàng: “Hoài Chi.”

Khí chất lạnh lùng của Kỳ Hoài Chi như băng tuyết vừa tan, anh mỉm cười ấm áp, chủ động cầm lấy túi của cô.

“Chờ lâu không?” Tô Dư hỏi.

Kỳ Hoài Chi lắc đầu: “Không lâu.”

Bạch Lạc đứng một bên nhìn bầu không khí giữa hai người mà không thể xen vào, cắn môi không nói. Rõ ràng là sắp muộn rồi, cô ta vẫn tự hành hạ mình mà nhìn hai người họ.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt không thể phớt lờ kia, ánh mắt của Kỳ Hoài Chi thoáng rời khỏi Tô Dư.

“Lạc Lạc?”

Kỳ Hoài Chi nhận ra Bạch Lạc, cũng biết Bạch Lạc và Tô Dư ở cùng ký túc xá.

Mắt Bạch Lạc khẽ sáng lên, bước tới một bước, đứng trước mặt hai người: “Hoài Chi…”

“Hoài Chi, đừng làm phiền Lạc Lạc nữa, cậu ấy phải đi làm thêm, không thì muộn mất.” Tô Dư tốt bụng cắt ngang lời hai người.

Kỳ Hoài Chi vốn không có ý định hàn huyên, nghe vậy gật đầu: “Vậy Lạc Lạc mau đi đi.”

Nói rồi, anh khoác vai Tô Dư rời đi.

Vẻ mặt vui vẻ của Bạch Lạc đột nhiên cứng đờ.

Ánh mắt phía sau như hóa thành thực chất, muốn xuyên thủng Tô Dư.

Tô Dư rũ mắt, nghi ngờ: 【Bạch Lạc thật sự là nữ chính sao?】

Thẩm Thanh Thanh ở thế giới trước dù có hơi “hổ” một chút, nhưng ít ra cũng xinh đẹp, gia cảnh tốt. Còn Bạch Lạc ở thế giới này, ừm… tính cách khó chịu, vẻ ngoài bị cặp kính gọng đen to che kín, dường như chỉ là một cô gái bình thường nhất.

Câu này tôi biết!

Hệ thống giơ tay: 【Ký chủ không biết đấy thôi, khoảnh khắc tỏa sáng của nữ chính là ở giai đoạn sau, sau khi gia nhập đội của nam chính là cô ấy lập tức bỏ kính, biến thành nữ cường nhân xinh đẹp quyến rũ. Lúc đó nguyên chủ đã không biết đi đâu rồi, không có ấn tượng cũng là bình thường.】

Tô Dư gật đầu ra vẻ suy tư.

Hai người đi bộ chậm rãi như đi dạo, rất gần nhau, tình yêu ngây thơ thời sinh viên luôn đặc biệt thuần khiết.

Những ngón tay buông thõng bên người khẽ chạm vào nhau, rồi nắm lấy nhau, mười ngón đan chặt.

Kỳ Hoài Chi nhìn cô gái bên cạnh, gió nhẹ thổi tung mái tóc cô, mùi hương thoang thoảng phảng phất quanh chóp mũi, anh vô thức cong môi, ánh mắt dịu dàng.

Nếu hỏi hai người đi đâu ăn tối
—— Căn tin trường.

Tô Dư cảm thán: 【Tình yêu mộc mạc làm sao.】

Hệ thống an ủi: 【Ký chủ chịu đựng một chút, đợi cô đá nam chính rồi lao vào vòng tay của thiếu gia giàu có, cô sẽ được ăn ngon mặc đẹp.】

Tô Dư nhíu mày: 【Nói gì vậy? Tôi là loại người đó sao? Thiếu gia giàu có bao giờ mới xuất hiện?】

Hệ thống cạn lời: 【…】

Thiếu gia giàu có đã xuất hiện.

Hai người vừa bước vào căn tin, một chàng trai đi ngược chiều.

Chàng trai rất cao, không kém Kỳ Hoài Chi, quần áo hàng hiệu, mái tóc được chăm sóc kỹ lưỡng tôn lên khuôn mặt tinh tế, cả người toát lên vẻ công tử nhà giàu.

Thấy Tô Dư, mắt chàng trai sáng lên, khóe môi nhếch lên nụ cười bất cần nhưng không kém phần帅气.

“Tô Dư, bó hoa đó em thích không?”

Anh ta phớt lờ Kỳ Hoài Chi bên cạnh, nhiệt tình hỏi Tô Dư.

Người trước mắt chính là người đã tặng hoa hồng cho Tô Dư.

Tô Dư mỉm cười dịu dàng với anh ta: “Rất thích, cảm ơn anh đã tặng hoa cho tôi, Lý Hành.”

Lý Hành mày râu thanh thoát: “Dễ thôi mà, lần sau tôi lại mua cho em… mua nhiều rồi lại tặng em.”

Nói được nửa câu, anh ta nhớ lại lời nói trước đó, vội vàng đổi lời.

Kỳ Hoài Chi bên cạnh bị phớt lờ hoàn toàn.

Tô Dư “chia đều mưa móc”, nói chuyện với Lý Hành xong, chủ động nắm tay Kỳ Hoài Chi, tinh nghịch chớp mắt với anh ra hiệu an ủi: “Hoài Chi, chúng ta mau đi đi, không thì món ăn tôi thích sẽ bị giành hết mất.”

Cảm xúc dâng trào trong lòng Kỳ Hoài Chi ngay lập tức được xoa dịu.

Hệ thống tặc lưỡi: 【Ký chủ, cô chỉ có một bạn trai thì tiếc quá.】

Tô Dư vén tóc: 【Nói sao?】

Hệ thống: 【Bậc thầy cân bằng mà không đi làm “hải vương” thì tiếc quá.】

Tô Dư: 【…Cảm ơn lời khen.】

Nhìn bóng lưng hai người, Lý Hành không cam lòng hỏi: “Tô Dư, em thích ăn bít tết không, anh biết có một quán bít tết rất ngon, lần sau anh mời em nhé?”

Theo một thằng nghèo thì có gì tốt chứ, hẹn hò cũng chọn những nơi thấp cấp như căn tin, ngoài việc đẹp trai một chút, học giỏi một chút, còn gì đáng để cô thích nữa chứ?

Lý Hành tự cho rằng mình không tệ về ngoại hình, quan trọng nhất là, anh ta có tiền.

Tô Dư không đáp, nhưng Kỳ Hoài Chi dừng bước.

Tô Dư nghi hoặc nhìn anh: “Hoài Chi?”

Kỳ Hoài Chi an ủi liếc nhìn cô một cái, sau đó lạnh mặt quay người, đáy mắt như phủ một lớp băng giá.

Anh lạnh lùng nói: “Bạn học này, bít tết khó nuốt lắm, bạn cứ giữ mà tự ăn đi.”

Nói xong, không để ý đến vẻ mặt tối sầm của Lý Hành, nắm tay Tô Dư rời đi.

Đi xa hơn một chút, anh cúi đầu khẽ hỏi: “Em thích ăn bít tết không, nếu thích ngày mai anh dẫn em đi ăn.”

Tô Dư bật cười, khóe môi nở nụ lúm đồng tiền nông: “Anh vừa nãy không phải nói bít tết khó nuốt sao?”

Kỳ Hoài Chi rũ mắt liếc cô một cái, nghiêm chỉnh nói: “Anh có thể làm gì được chứ, ai bảo bạn gái anh quá nổi tiếng.”

Tô Dư mày mắt cong cong, lúm đồng tiền ở khóe môi càng sâu hơn một chút.

“Nhưng ngày mai không được, ngày mai sau khi tan học tôi phải đi làm thêm, bạn cùng phòng giới thiệu.”

【Chị gái ngày mai sẽ đi ‘câu’ thiếu gia giàu có khác rồi.】

Cô cười tủm tỉm, ai mà ngờ được dưới vẻ ngoài dịu dàng thuần khiết lại ẩn chứa suy nghĩ như vậy.

Chương 34
Làm thêm? Kỳ Hoài Chi cau mày.

Trước khi cô kịp nói, Tô Dư giải thích: “Đừng lo, không mệt lắm đâu, với lại chỉ đi một ngày thôi, là do thiếu người nên kéo tôi vào lấp chỗ trống.”

Cô hiếm khi làm nũng, kéo nhẹ tay áo Kỳ Hoài Chi rồi lắc lắc: “Với lại, tôi không muốn Hoài Chi vất vả quá, một mình anh đã đủ mệt rồi, còn phải nuôi tôi, tôi thấy trong lòng không đành.”

Trái tim Kỳ Hoài Chi mềm nhũn.

Anh nhẹ giọng nói: “Đừng nghĩ linh tinh, anh không thấy vất vả đâu.”

“Anh có học bổng, bình thường làm việc ở cửa hàng của bạn, gần đây tham gia một dự án học thuật cũng có trợ cấp, tiền bạc em không cần lo, cứ yên tâm học hành là được.”

Bạn gái yếu đuối đáng thương, lại không có người thân chăm sóc, nếu mình lại không lo cho cô ấy, cô ấy sẽ làm sao đây, Kỳ Hoài Chi nghĩ.

Chàng trai ở độ tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, giữa hai hàng lông mày vẫn còn nét non nớt, ánh mắt kiên định, vô cớ khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy, không kìm được mà muốn tin tưởng anh.

Tô Dư cảm thán: 【Người đàn ông tốt như vậy, tôi có đức hạnh gì mà lại có thể có được một người bạn trai tốt như vậy chứ.】

Hệ thống cũng nghĩ vậy.

Chàng trai sinh viên thuần khiết, đẹp trai, học giỏi, lại có trách nhiệm, quan trọng nhất là sẵn sàng chi tiền cho bạn gái.

Một người đàn ông tự giác như vậy, bật đèn cũng không tìm thấy.

Rẻ tiền cho ký chủ rồi.

Chỉ là không biết sau này khi anh ta phát hiện ra bộ mặt thật của ký chủ thì có bị hắc hóa không.

Nghĩ đến đây, hệ thống rùng mình một cái, bài học từ thế giới trước quá thảm khốc.

Hệ thống vội vàng dặn dò: 【Ký chủ, lần này cô đừng quá ‘thả thính’, cũng đừng quá đáng, chỉ cần sỉ nhục nam chính một trận bình thường rồi mau chóng chạy, chạy thật xa, biết chưa?】

Tô Dư cũng nhớ đến thế giới trước, buồn bã chìm vào im lặng.

【Yên tâm, lần này tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.】

Đối mặt với lời hứa kiên định của chàng trai, Tô Dư lộ vẻ xúc động, nhưng vẫn do dự: “Nhưng… nhưng người khác không nghĩ vậy.”

Kỳ Hoài Chi nhạy bén nhận ra điều gì đó, ánh mắt hơi sắc lại, thăm dò: “Người khác… là ai?”

Tô Dư do dự, không biết có nên nói ra không.

Cuối cùng, dưới sự nửa dụ dỗ nửa dỗ dành của Kỳ Hoài Chi, cô mới kể cho anh nghe những lời của Bạch Lạc.

Tô Dư lo lắng: “Hay là sau này anh đừng đưa tiền sinh hoạt cho tôi nữa.”

Nghe xong, Kỳ Hoài Chi cau mày, vội vàng an ủi: “Lạc Lạc có thể hơi hiểu lầm anh, đừng bận tâm những lời đó, anh sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy, mọi thứ đều là anh tự nguyện, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”

Bạn gái quá đơn thuần, cũng quá dễ bị lời nói của người khác ảnh hưởng.

Phải nói rằng, Kỳ Hoài Chi có vẻ nhìn Tô Dư qua một lớp lọc màu hồng hơi dày.

Tô Dư cảm thấy bất an: 【Lần này tôi hình như không có “thả thính” nhiều nhỉ, ngoài lúc theo đuổi nam chính có làm bộ đáng thương vài lần, nhiều nhất là nắm tay, ngay cả môi cũng chưa hôn, không thể nào lại sụp đổ như thế giới trước được chứ?】

Hệ thống cũng do dự: 【Có lẽ… là nam chính chưa trưởng thành, nghĩ theo hướng tốt, sinh viên đại học vốn dĩ đơn thuần, rất dễ lừa, đợi anh ấy trưởng thành rồi sẽ ổn thôi.】

Tô Dư nghĩ cũng đúng, vì vậy không hề có gánh nặng tâm lý mà cười tươi, ôm lấy cánh tay Kỳ Hoài Chi: “Hoài Chi anh thật tốt ~”

Tai Kỳ Hoài Chi hơi đỏ.

Chiều hôm sau.

Tô Dư theo Triệu Man Man đến địa điểm đã hẹn, đi vào từ cửa hông, quay đầu lại là có thể nhìn thấy đại sảnh tráng lệ được trang trí lộng lẫy.

Triệu Man Man giải thích: “Chúng ta đến làm thêm, chỉ có thể đi lối đi của nhân viên, không thể sang bên kia ảnh hưởng đến khách.”

Tô Dư mỉm cười dịu dàng: “Được, tôi nhớ rồi.”

Tính tình của Tô Dư được cả ký túc xá công nhận là tốt. Nhìn nụ cười cận kề của cô gái, Triệu Man Man nhất thời ngẩn ngơ.

“Trời ơi, cậu lớn lên thế nào mà đẹp thế, nếu tôi là con trai chắc chắn sẽ theo đuổi cậu.” Triệu Man Man lẩm bẩm.

Tô Dư khẽ mím môi cười, như đóa huệ buổi sớm còn vương sương, e ấp e lệ, dịu dàng đáng yêu.

Hai người làm thủ tục đăng ký, nhận đồng phục.

Trong phòng nghỉ của nhân viên, hai người vừa thay đồ vừa nói chuyện.

“Nói trắng ra chúng ta là nhân viên phục vụ, nhưng cao cấp hơn nhân viên phục vụ bình thường một chút. Khách ở đây đều là người có tiền, nói ngọt một chút, giới thiệu vài chai rượu là có không ít tiền hoa hồng, có khách hào phóng còn cho tiền boa, một đêm ít nhất cũng kiếm được mấy trăm.”

Triệu Man Man giúp Tô Dư cài thẻ nhân viên.

“Nhưng cũng phải nhanh nhẹn một chút, nếu có ai động chạm không đứng đắn với cậu thì phải nhanh chóng ra tìm quản lý, đừng để bị bắt nạt.”

Triệu Man Man nói gì Tô Dư cũng gật đầu đồng ý, ngoan ngoãn vô cùng.

“Cậu đơn thuần thế này, nếu bị bắt nạt thì phải làm sao.” Triệu Man Man cảm thán.

Hệ thống tâm trạng phức tạp: Lại một kẻ đáng thương bị ký chủ mê hoặc rồi.

Rất nhanh, một nhóm người tập hợp thành hàng.

Người quản lý đang phân chia tầng cho họ, tầng càng cao, khách càng quý.

Đến lượt Tô Dư, người quản lý dừng lại một chút.

Nhìn khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vô cùng thanh thuần, người quản lý do dự một lúc, nói: “Cô lên tầng bảy.”

Triệu Man Man được phân đến tầng ba.

Tô Dư bất an kéo nhẹ tay áo Triệu Man Man, nhận được ánh mắt an ủi của cô.

Cô khẽ nói: “Đừng sợ, chỉ là đi đưa rượu, dọn dẹp bàn ghế, thời gian còn lại thì đứng bên cạnh đợi thôi, khách ở tầng bảy rộng rãi hơn, cậu cứ đợi mà đếm tiền đi.”

Nói xong, hai người theo đội của mình lên thang máy và tách ra.

Tô Dư bề ngoài cắn môi lo lắng, nhưng không ngờ trong lòng đã hát vang.

Các thiếu gia giàu có, chị đến rồi đây.

Hệ thống dội gáo nước lạnh: 【Nếu là một đám ông già bụng phệ thì sao?】

Kỳ vọng trong lòng Tô Dư chợt khựng lại, lời nguyền thật độc ác.

Một lúc lâu sau, cô cân nhắc nói: 【Ừm… Tôi nghĩ vận may của tôi chắc cũng không tệ đâu.】

Đến bên ngoài phòng bao tương ứng, cánh cửa lộng lẫy như mở một hộp mù từ từ hé ra.

Tô Dư theo bản năng nhắm mắt lại.

Vài giây sau, bị bạn đồng hành kéo một cái: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau vào đi chứ.”

Tô Dư vội vàng mở mắt, khoảnh khắc đó, một khuôn mặt tinh tế quý phái đập vào mắt.

Trên chiếc ghế sofa đối diện cửa, thiếu niên tùy ý tựa vào, không cố ý liếc nhìn một cái, mày râu tinh tế, như một hoàng tử bước ra từ lâu đài, kiêu ngạo, quý phái phi thường.

Hơn nữa… hơi quen mắt.

Không biết có phải là ảo giác của Tô Dư không, khuôn mặt đó dường như đã gặp ở đâu đó rồi.

Tô Dư nhất thời nhìn ngây người.

Trong phòng bao có mấy người, thấy vậy, bật cười, trêu chọc: “Thằng Tô Cảnh Ngọc kia lại ‘gây ong ve’ rồi.”

“Người đẹp, tỉnh hồn lại đi, lại đây rót rượu.”

Tô Dư phản ứng lại, vội vàng đi theo bạn đồng hành.

Bạn đồng hành tốt bụng giúp cô giải thích: “Các quý khách đừng để bụng, cô bé này hôm nay mới đến lần đầu, căng thẳng quá thôi.”

Tô Dư biết ơn nhìn cô ta một cái.

Một ánh mắt quét qua bên cạnh, tầm nhìn của thiếu niên dừng lại trên mặt Tô Dư vài giây, rồi lại thờ ơ rời đi.

Đối với người đẹp, người ta luôn khoan dung.

Có người cười hì hì hỏi han: “Lần đầu đến à, người đẹp tên gì? Làm quen đi.”

Chỉ là cái tên thôi, Tô Dư khẽ đáp: “Tô Dư.”

“Họ Tô? Ồ, trùng hợp vậy, cùng họ với Cảnh Ngọc.”

Người đó cười, liếc nhìn Tô Cảnh Ngọc, xúi giục một cách bất lương, “Vậy thì, qua rót cho Tô thiếu gia một ly rượu đi, chỉ cần có thể cho anh ấy uống hết, số rượu còn lại sẽ tính vào tên em.”

“Nhớ nhé, tự tay cho anh ấy uống đấy.” Người đó cố tình nói.

Số rượu mà mấy công tử này gọi không hề rẻ, nếu tính vào tên Tô Dư, tiền hoa hồng sẽ không ít đâu.

Tô Cảnh Ngọc lạnh lùng liếc nhìn người đó, mày râu tinh tế đầy vẻ lạnh lẽo.

“Trương Tam, mấy ngày nay cậu rảnh rỗi quá à?”

Chương 35
Trương Tam mặt đen lại: “Cha tôi tên Trương Sam, cậu mà còn gọi tôi là Trương Tam, đừng trách tôi trở mặt đấy.”

Tô Dư đứng một bên bối rối, không biết phải làm gì.

Trương Tam tiếp tục xúi giục: “Đứng ngây ra đó làm gì, mau đi đi, thành công rồi tiểu gia sẽ không thiếu tiền thưởng cho cô đâu.”

Mắt Tô Dư động lòng: “Tôi…”

Dưới tiếng thúc giục của Trương Tam, cô rón rén di chuyển đến bên cạnh Tô Cảnh Ngọc, căng thẳng nuốt nước bọt.

“Tô thiếu…”

Đồng thời, Tô Dư cũng nhân cơ hội quan sát thiếu niên tinh tế trước mặt, càng nhìn càng thấy quen mắt, nhưng lại không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu, như thể có một bức tường ngăn cách, cố tình ngăn cản sự thăm dò của cô.

Tô Cảnh Ngọc vốn định nói vài lời cay nghiệt để dọa cô đi, ánh mắt chạm vào khuôn mặt thanh thuần vô tội kia, những lời đến miệng chợt nuốt xuống.

“Không cần, cô…”

Anh muốn nói để Tô Dư ra ngoài, nhưng lại do dự, đổi lời: “Cô ngồi đây đi, đừng để ý đến anh ta, rượu cứ tính vào tên cô.”

Tô Cảnh Ngọc vừa lên tiếng, không chỉ Tô Dư ngẩn người, những người khác cũng không ngờ tới.

Mọi người đều kêu trời kêu đất: “Hôm nay Cảnh Ngọc ‘khai sáng’ rồi à?”

Tô Cảnh Ngọc mặt lạnh như ngọc, coi như không nghe thấy.

Tô Dư cẩn thận ngồi cạnh anh, theo bản năng sờ lên mặt: 【Sức quyến rũ của mình khi nào lớn đến vậy, chỉ một cái nhìn đã mê hoặc được tiểu công tử này rồi?】

Cô khẽ ngước mắt nhìn thiếu niên: 【Trông cũng đẹp trai, không thua Kỳ Hoài Chi, có thể cân nhắc.】

Hệ thống cũng thấy lạ, âm thầm kiểm tra thông tin của người trước mặt.

【Cô đừng mơ nữa, còn hai tháng nữa cậu ta mới thành niên.】

Tô Dư ngạc nhiên nhướng mày, vẫn chưa thành niên sao?

【Không sao, chỉ hai tháng thôi, chị đợi được.】

Hệ thống cảm thấy “cay mắt”: 【Có liêm sỉ không?】

Một “bà cô già” lại muốn “nhuộm màu” bông hoa của Tổ quốc, nụ hoa tươi non mơn mởn thế kia, sao mà ra tay được?

Cảm nhận được ánh mắt thường xuyên liếc nhìn từ bên cạnh, Tô Cảnh Ngọc mặt căng thẳng, giọng khan: “Rót rượu.”

Tô Dư định thần lại, vội vàng rót rượu cho anh.

Thấy anh dường như không có ý đó, mọi người chán nản thở dài một tiếng, bỏ qua đoạn nhỏ này, tiếp tục chủ đề trước đó.

“Cảnh Ngọc, kỳ thi đại học lần này cậu làm bài tốt chứ, có thể vào được đại học S không?”

Tô Cảnh Ngọc gật đầu: “Cũng gần như vậy.”

Thấy vẻ tự tin của anh, người đó thở dài một tiếng: “Cậu nói xem cậu học giỏi thế làm gì? Bố tôi ngày nào cũng nhìn tôi không vừa mắt, nói tôi không bằng cậu, còn phải tốn tiền chạy quan hệ đưa tôi đi du học nước ngoài.”

“Tôi mà đi, sau này muốn gặp lại không dễ đâu.”

Tô Cảnh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, châm chọc: “Sao, nhà cậu phá sản rồi, không mua nổi vé máy bay à?”

Người đó nghẹn họng: “…”

“Cái miệng cậu bao giờ mới nói được lời dễ nghe một chút?”

Trương Tam khinh bỉ: “Mong cậu ta nói lời dễ nghe, kiếp sau may ra còn có chút khả năng.”

Anh ta chuyển sang một chủ đề khác: “Cảnh Ngọc, hôm nay cậu ra ngoài uống rượu với chúng tôi… bố mẹ cậu lại không ở nhà sao?”

Mỗi lần như vậy, Tô Cảnh Ngọc mới gọi họ ra ngoài.

Khuôn mặt tinh tế của Tô Cảnh Ngọc hơi trầm xuống: “Ừ.”

“Vẫn chưa từ bỏ à, nhiều năm rồi, chú dì đã đi bao nhiêu nơi rồi, có lẽ người ta đã mất rồi…”

“Rầm ——”

Chiếc ly thủy tinh nặng nề va vào bàn trà, cắt ngang lời người đó.

Lời nói của người đó đột ngột dừng lại, nhận ra mình đã chạm vào vảy ngược của Tô Cảnh Ngọc, vội vàng xin lỗi: “Là tôi sai, là tôi nói sai rồi, Cảnh Ngọc đừng giận, nhất định sẽ tìm được thôi.”

Người đó căng thẳng nhìn ngang ngó dọc, đột nhiên thấy Tô Dư ở bên cạnh.

Hai khuôn mặt cùng tinh tế xinh đẹp ở rất gần nhau.

Anh ta như bị đóng băng, đột nhiên đứng khựng lại, nhìn Tô Dư, rồi lại nhìn Tô Cảnh Ngọc, ánh mắt đổi qua đổi lại giữa hai người, nghi ngờ không chắc chắn.

Anh ta do dự nói: “Cảnh Ngọc, cậu có thấy, hai người trông hơi giống nhau không?”

Không chỉ Tô Cảnh Ngọc ngây người, Tô Dư cũng ngây người.

Kết hợp với những lời mà vài người vừa nói, một suy đoán không kìm được nảy ra trong lòng, Tô Dư mặt mũi kỳ lạ.

Tô Cảnh Ngọc đột ngột nhìn cô gái bên cạnh, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tô Dư, nhưng lại khó hiểu toát lên vẻ lùi bước, hy vọng là thật, lại sợ là giả.

Tô Dư giả vờ như không nhận ra điều gì, mặt căng thẳng: “S… sao vậy?”

Tô Cảnh Ngọc kiểm soát hơi thở, cố gắng để mình không quá kích động, giọng nói kìm nén, bình tĩnh hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào Tô Dư.

Cảm nhận được không khí khác thường, Tô Dư căng thẳng: “Hai mươi mốt, có chuyện gì không?”

Đồng tử Tô Cảnh Ngọc co rụt lại, tuổi tác trùng khớp.

Anh ta lại hỏi: “Sinh nhật tháng mấy?”

Tô Dư véo góc áo: “Tháng hai.”

Tháng hai? Không đúng, tháng không đúng.

Tô Cảnh Ngọc hơi thất vọng, nhưng vẫn không bỏ qua một chút khả năng nào: “Vậy… cha mẹ cô đâu?”

Tô Dư mím môi, có vẻ không vui vì người này hỏi han như tra hộ khẩu, cũng không có hứng thú bộc lộ chuyện mình là trẻ mồ côi trước mặt người ngoài.

“Cậu hỏi cái này làm gì?”

Tô Cảnh Ngọc không thể xác định được người trước mắt có phải là người họ đang tìm hay không, không thể nào trực tiếp nói cô có thể là chị gái tôi, lỡ cuối cùng không phải thì ngại lắm.

Anh ta vô thức liếc nhìn ghế sofa, đột nhiên một sợi tóc dài, đen tuyền lọt vào mắt.

Sợi tóc một nửa rơi trên sofa, một nửa vẫn dính trên quần áo cô gái, phần đuôi lẫn vào mái tóc cô.

Ánh mắt Tô Cảnh Ngọc lóe lên.

“Xin lỗi, cô không muốn nói thì thôi.”

Vừa nói, anh ta không cố ý kẹp sợi tóc đó vào túi.

Tô Dư không bỏ qua hành động này, cũng xác nhận đó đúng là tóc của mình.

【Hệ thống, trong cốt truyện gốc nguyên chủ cuối cùng đi đâu?】

Nguyên chủ hình như… không phải trẻ mồ côi bình thường.

Hệ thống quét qua cốt truyện gốc: 【Nguyên chủ… nguyên chủ cuối cùng định cư ở nước ngoài.】

Nhưng lúc đó nam chính đã xây dựng nên đế chế kinh doanh của riêng mình, nguyên chủ không cam lòng, lấy cớ tình cảm xưa để đòi nối lại tình xưa, không ngoài dự đoán bị từ chối, đau lòng ra nước ngoài định cư.

Tô Dư gật đầu, hỏi: 【Có thấy chỗ nào không ổn không?】

Hệ thống: 【Chỗ nào không ổn?】

Tô Dư trầm tư.

Trong cốt truyện gốc, sau khi tốt nghiệp, nguyên chủ sống không mấy thuận lợi, nếu không cũng sẽ không đi tìm nam chính để nối lại tình xưa.

Vậy cuối cùng cô ta lấy tiền đâu ra để định cư ở nước ngoài?

Thiếu niên bên cạnh không thể kiểm soát ánh mắt của mình, không còn vẻ kiêu ngạo quý phái như trước, thường xuyên nhìn sang, như đang quan sát, lại như đang nhìn ai đó qua cô.

Câu trả lời đã quá rõ ràng.

Tô Dư lẩm bẩm: 【Không thể nào trùng hợp đến thế chứ?】

Đôi cánh bướm của cô hình như đã làm cái kết trong cốt truyện gốc đến sớm hơn một chút.

Hệ thống cuối cùng cũng hiểu ra.

Nó tò mò: 【Vậy ký chủ có muốn nhận người thân không?】

Tô Dư rũ mắt suy tư, ban đầu không định nhận, dù sao cũng không có lợi cho việc hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng…

Vừa nãy, một ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng cô.

【Nhận thì phải nhận, chỉ xem khi nào nhà họ Tô mới phát hiện ra sự thật thôi.】

Thời gian tiếp theo, Tô Cảnh Ngọc lơ đễnh.

Cho đến khi buổi tụ tập kết thúc, anh ta gọi Tô Dư lại: “Trước đó đã nói rồi, số rượu hôm nay đều tính vào tên cô, còn những thứ này, tiền boa cho cô.”

Tô Cảnh Ngọc cho rất nhiều tiền boa.

Nhận lấy số tiền đó, mắt Tô Dư sáng rực.

Đôi mắt cô lấp lánh, ngạc nhiên nói: “Nhiều thế này sao?”

“Cảm ơn Tô thiếu! Tuyệt quá! Tôi có tiền đóng học phí rồi!”

Cô cười tươi, quá vui vẻ, đến mức tiết lộ cả mục đích sử dụng số tiền này.

Tô Cảnh Ngọc sững sờ, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ như kim châm.

Nếu đây thực sự là chị gái anh ta…

Anh ta đang học trường quý tộc tốn hàng trăm nghìn một năm, còn chị gái cùng huyết thống lại không có tiền đóng học phí…

Tô Cảnh Ngọc không dám tưởng tượng cuộc sống trước đây của cô ấy khổ sở đến mức nào.

Chương 36
Giả vờ như không thấy khuôn mặt Tô Cảnh Ngọc đột nhiên thay đổi, Tô Dư vui vẻ cúi chào anh, bước chân nhanh nhẹn kéo bạn đồng hành rời đi.

“Cậu yên tâm, chúng ta đi cùng nhau, tiền hoa hồng rượu bia tớ chắc chắn không độc chiếm đâu, chia cho cậu một nửa…”

Tiếng nói dần xa, Tô Cảnh Ngọc đứng tại chỗ, lâu hồi không thể định thần.

Đôi mắt tinh xảo của thiếu niên rũ xuống, cẩn thận lấy sợi tóc giấu trong túi ra, nâng niu như báu vật, muốn chia sẻ niềm vui này, nhưng lại sợ cuối cùng là công cốc, đôi môi kìm nén mím chặt.

Ngay cả khi cuộc sống không như ý, cũng sẵn lòng chia tiền cho bạn đồng hành một nửa.

Nếu thực sự là chị gái…

Tô Cảnh Ngọc vừa mềm lòng, vừa cảm thấy chua xót trong đáy mắt.

Nếu chị gái không bị thất lạc, sao phải bận tâm đến những đồng tiền nhỏ này?

Nghĩ đến đây, Tô Cảnh Ngọc chợt hối hận vì vừa nãy đã cho ít tiền quá.

“… chia cho cậu một nửa, nhưng tiền boa thì không thể chia cho cậu, tớ… tớ còn phải dùng nó để đóng học phí.” Đôi mắt đẹp của Tô Dư rũ xuống, dường như tự trách vì điều đó.

Nghe nửa câu đầu, bạn đồng hành bất ngờ.

Đến khi nghe nửa câu sau, bạn đồng hành vội vàng an ủi: “Không sao đâu, cậu không cần tự trách, tiền boa vốn là khách cho, họ muốn cho ai thì cho, cậu có thể chia tiền rượu cho tớ một nửa là tớ vui lắm rồi.”

Bạn đồng hành nhìn cô gái mới đến hôm nay, lộ vẻ thương cảm.

Nghe nói là sinh viên đại học S, một ngôi trường tốt như vậy, lại xinh đẹp đến thế, nhưng lại không có tiền đóng học phí, đành phải đi làm thêm, thật đáng thương.

Tô Dư thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười này, như cơn gió nhẹ nhàng của tháng Ba, nhẹ nhàng thư thái, khiến người ta vô thức tăng thêm thiện cảm với cô.

Bạn đồng hành nhìn cô, nhất thời không thể rời mắt, chợt cảm thấy “bạch nguyệt quang” mà trên mạng nói đã có gương mặt rồi.

Chỉ có hệ thống mới biết “bạch nguyệt quang” Tô Dư bên trong là như thế nào.

Bạch nguyệt quang gì chứ? Rõ ràng là “hắc nguyệt quang”, vỏ nếp trắng bọc nhân vừng đen, đen thui.

【Ôi, tôi thật đáng thương.】 Tô Dư tự thương hại bản thân.

Hệ thống cười gằn, he he.

Thay lại quần áo cũ, Tô Dư và Triệu Man Man rời khỏi câu lạc bộ.

Đi đến cửa, đột nhiên có người gọi tên cô.

“Tô Dư?”

Tô Dư dừng bước, theo bản năng quay đầu lại.

Thấy người đến, cô lộ vẻ ngạc nhiên: “Lý Hành?”

“Thật sự là em sao?” Lý Hành ban đầu rất vui mừng, không ngờ lại gặp Tô Dư ở đây.

Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta dường như nghĩ ra điều gì, cau mày, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi: “Em đến đây làm gì?”

Anh ta nhanh chóng đi tới, nắm lấy cánh tay Tô Dư, mặt tối sầm lại đến đáng sợ.

Triệu Man Man theo bản năng kéo lấy cánh tay kia của Tô Dư, sợ cô bị người trước mắt này bắt nạt.

Tô Dư khẽ rụt cổ tay, không rút ra được.

Cô khẽ cau mày: “Lý Hành anh làm gì thế?”

“Anh làm gì?” Lý Hành trong lòng nghẹn lại, nghiến răng nghiến lợi, sợ suy đoán trong lòng thành sự thật: “Anh mới muốn hỏi em đến đây làm gì?”

Muộn thế này rồi, cô không ở trường yên ổn, lại đến nơi này, không thể nào là đến tiêu tiền được chứ?

Không phải đến tiêu tiền, vậy thì là đến kiếm tiền.

Lý Hành không dám nghĩ Tô Dư có phải là loại con gái như vậy không, cổ tay vô thức nắm chặt.

Cổ tay Tô Dư bị bóp đau, lại rụt vào trong: “Đau, anh buông ra…”

Do có người ngoài ở đó, Lý Hành không hỏi ra câu đó.

Anh ta lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Man Man bên cạnh, hít sâu một hơi, kéo Tô Dư lại: “Lại đây, tôi có chuyện muốn hỏi em.”

Triệu Man Man muốn ngăn lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Hành đóng đinh tại chỗ: “Không liên quan đến cô.”

Tô Dư bất an rũ mắt, suy nghĩ một lát, ngẩng đầu mỉm cười an ủi Triệu Man Man: “Man Man, cậu về trước đi, chúng tôi quen nhau, có lẽ có hiểu lầm gì đó, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”

Triệu Man Man đành chịu, bước đi ba bước lại quay đầu lại, mặt đầy lo lắng.

Kéo Tô Dư đến góc tường, chàng trai đang giận dữ áp sát người, hai tay chống lên tường, giam Tô Dư trong khoảng không chật hẹp.

Tô Dư chưa bao giờ gần gũi với chàng trai nào khác đến vậy, má cô bất giác ửng hồng, đôi mắt long lanh né tránh, phía sau là bức tường, không còn đường lùi.

Cô theo bản năng hạ giọng: “Lý Hành, anh đừng như vậy…”

Lý Hành không thèm để ý, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi hỏi em, em đến đây làm gì?”

Hơi thở mạnh mẽ của chàng trai bao trùm lấy cô, Tô Dư không thoải mái né tránh, hơi thở có chút khó khăn.

“Tôi… tôi đến làm việc ạ.”

Lý Hành lòng lạnh lại, trầm giọng hỏi: “Công việc gì?”

Mắt Tô Dư đơn thuần trong veo: “Còn có thể là gì nữa? Làm phục vụ viên chứ, Man Man nói ở đây thiếu người, bảo tôi đến làm thêm một ngày, giới thiệu rượu cho khách, dọn dẹp bàn.”

Khí uất trong lòng Lý Hành khựng lại: “Chỉ có vậy thôi sao?”

Tô Dư dường như không hiểu anh ta đang nói gì: “Thế thì sao? Còn gì nữa?”

Đôi mắt cô gái long lanh, trong veo đến cực độ, đáy mắt phản chiếu sự ngây thơ khó hiểu.

Ánh mắt Lý Hành khẽ lóe lên, không tự nhiên buông hai tay đang khoanh hai bên Tô Dư xuống, khẽ ho một tiếng: “Không… không có gì.”

Anh ta quá nông nổi rồi.

Để che giấu sự ngại ngùng, Lý Hành đổi chủ đề: “Bạn trai em đâu? Anh ta lại để em ra ngoài kiếm tiền sao?”

“Nếu thiếu tiền em có thể nói với tôi mà, tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều thôi. Kỳ Hoài Chi ngoài một khuôn mặt ra thì còn có gì đáng xem đâu, ngay cả bạn gái cũng không nuôi nổi.” Anh ta khinh bỉ nói.

Nói xong, anh ta vẫn không cam tâm khuyên nhủ: “Hay là em chia tay anh ta, về với tôi đi.”

“Nhà tôi chỉ có một mình tôi là con trai, gia tài đều là của tôi. Em ở bên tôi, sau khi tốt nghiệp dù là học lên hay đi du học tôi đều ủng hộ, nếu không muốn học tiếp, có thể trực tiếp vào công ty nhà tôi làm việc, không muốn làm việc thì tôi nuôi em, đều theo ý em, thế nào?”

Vừa nói, anh ta lấy một chiếc thẻ từ túi ra đặt vào tay Tô Dư: “Trong này có năm mươi vạn, không nhiều, em cầm lấy mà tiêu.”

Vẻ霸 khí trỗi dậy giống hệt mấy kẻ giàu xổi.

Nghe nói trong thẻ có năm mươi vạn, Tô Dư nghẹt thở, cúi đầu nhìn chiếc thẻ trong lòng bàn tay, trong lòng lay động.

Hàng mi dài rủ xuống, ánh sáng đổ bóng vào mắt, che đi đôi mắt đẹp, cũng khiến sự giằng co và rung động trong ánh mắt ẩn sâu trong bóng tối, khó mà nhìn rõ.

“Anh nói, là thật sao?” Giọng Tô Dư nhỏ nhẹ.

“Đương nhiên!”

“Không chỉ vậy, tôi còn có thể làm những điều khác.”

Lý Hành đắc ý: “Em là lớn lên ở viện mồ côi phải không, em ở bên tôi, tôi sẽ bảo bố tôi đầu tư cho viện mồ côi mà em từng ở, thế nào?”

Nghe đến đây, Tô Dư càng động lòng hơn, mắt lộ vẻ giằng xé.

Một lúc sau, cô đẩy Lý Hành ra, cúi đầu: “Xin lỗi.”

Đây là lời từ chối.

Lý Hành không hiểu, rốt cuộc anh ta thua Kỳ Hoài Chi ở điểm nào?

Anh ta tức giận: “Em, em… Tô Dư, em có phải bị Kỳ Hoài Chi tẩy não rồi không? Loại người như anh ta, chỉ phong độ ở trường thôi, sau khi tốt nghiệp thì chẳng là cái thá gì, sao em lại không nghĩ thông suốt được chứ?”

Lý Hành tức giận đấm mạnh vào tường.

Tô Dư sợ hãi nhắm mắt, rụt vai lại, vẻ rụt rè khiến người ta không nỡ trách mắng.

Một lúc lâu sau, không có động tĩnh gì khác, Tô Dư mở mắt.

Cô do dự một lát, đưa tay kéo tay áo Lý Hành: “Anh đừng giận, chúng ta vẫn có thể làm bạn.”

Cô rũ mắt nhìn những ngón tay Lý Hành ửng đỏ, nghĩ một lát, nhẹ nhàng nâng lên, như đối xử với một đứa trẻ mà khẽ thổi.

“Đau không?”

Gió mát lạnh thổi vào tay, cảm giác tê tê lan tỏa.

Tim cũng theo đó mà tê dại.

Cơn giận trong lòng Lý Hành dường như bị cơn gió này thổi tan, biến mất.

Anh ta mặt không tự nhiên, quay mặt đi: “Không đau.”

Cô gái trước mặt mày mắt cong cong, như vầng trăng khuyết: “Vậy thì tốt.”

Muốn ‘dụ’ con lừa thì cũng phải cho nó củ cà rốt, Lý Hành là lựa chọn thứ hai của Tô Dư.

Còn về lựa chọn đầu tiên…

Thì phải xem bên Tô Cảnh Ngọc có thuận lợi không.

Chương 37:
Nói Tào Tháo Tào Tháo đến.

Tô Cảnh Ngọc rời khỏi câu lạc bộ với vẻ lơ đễnh, vẫn đang suy nghĩ về chuyện vừa nãy, như có một cảm ứng đặc biệt, anh vô thức liếc nhìn góc tường.

Khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt chợt thay đổi.

Tô Dư đang suy nghĩ làm thế nào để thoát thân, thì thấy một bóng người lao nhanh tới, sau đó, Lý Hành đang chắn trước mặt cô bị lật đổ.

“Á ——” Cô sợ hãi khẽ kêu lên.

Tô Cảnh Ngọc dùng hết mười phần sức lực, vung một cú đấm, vẻ mặt hung dữ: “Súc sinh, người nào mà mày cũng dám động!”

“Chết tiệt! Mày là ai!”

Lý Hành loạng choạng tránh né, bị đánh một cách khó hiểu, tâm trạng như ăn phải shit chó, vung tay trả đòn.

Tô Dư cẩn thận lùi ra khỏi phạm vi tấn công của hai người, vẻ mặt ngơ ngác.

Chuyện này thực sự nằm ngoài kế hoạch của cô.

Hệ thống vừa sốc vừa khen ngợi, lẩm bẩm: 【Ký chủ thật lợi hại, thế giới trước nam chính và anh trai nam chính đánh nhau vì cô, thế giới này hai thiếu gia nhà giàu lại đánh nhau vì cô, sức hút vô biên thật.】

Tô Dư nhất thời không phân biệt được đây là lời khen hay là lời nói mỉa mai.

【…Cảm ơn lời khen.】

Tranh thủ lúc này, mau chạy đi.

Tô Dư và thế giới trước vẫn vô lương tâm mà tẩu thoát, bỏ lại hai kẻ xui xẻo vẫn đang vật lộn.

Một trong số đó lại là “oan gia ngõ hẹp” đã cho năm mươi vạn.

Không chỉ vậy, “oan gia ngõ hẹp” còn bị từ chối.

Cho tiền thì được, hẹn hò thì miễn, chủ yếu là “ăn cơm đổ bát”, “qua cầu rút ván”.

Tô Dư cảm thấy vai diễn lần này của mình đang nhảy múa trên mũi dao, sớm muộn gì cũng tự kết liễu mình.

Ai ngờ vừa chạy ra, lại đụng ngay Kỳ Hoài Chi.

Tô Dư giật mình, hoảng loạn nhét thẻ ngân hàng vào túi, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, nghi hoặc hỏi: “Hoài Chi? Sao anh lại đến đây?”

Kỳ Hoài Chi dường như vội vã lắm, hơi thở dốc, thấy Tô Dư, một tay nắm lấy vai cô, trên dưới nhìn xem cô có bị thương không.

Thấy cô mọi thứ bình thường, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Bạn cùng phòng em vừa nãy gọi điện cho anh, nói bên em xảy ra chút chuyện, bảo anh đến đón em.”

“Không sao chứ, có chuyện gì vậy?”

Tô Dư lắc đầu, ôm lấy cánh tay anh, dịu dàng nói: “Không sao, Man Man lo cho tôi quá, chỉ là chút vấn đề nhỏ thôi, giải quyết xong rồi.”

Lúc này, đại sảnh câu lạc bộ cách đó vài bước phát ra tiếng động lớn, bảo vệ cũng đã chạy đến.

Tô Dư rụt cổ lại, chột dạ kéo Kỳ Hoài Chi vội vàng chuồn.

“Chúng ta mau đi thôi.”

Hai người tay trong tay.

Vì kiếm được một khoản tiền lớn, Tô Dư bước chân nhẹ nhàng, cánh tay nắm lấy nhau đung đưa, tinh nghịch chớp mắt, giọng đắc ý: “Hôm nay tôi kiếm được rất nhiều tiền đó, tôi mời anh ăn cơm.”

Kỳ Hoài Chi không hỏi cô kiếm được bao nhiêu, cũng không làm mất hứng, ánh mắt tràn đầy cưng chiều: “Được.”

Buổi tối, không gì thích hợp hơn một bữa thịt nướng.

Ăn xong, xách phần thịt nướng gói cho Triệu Man Man, Tô Dư hoạt bát dẫm lên bóng của Kỳ Hoài Chi mà chơi.

Cô hiếm khi lộ vẻ bá đạo: “Anh bị tôi dẫm dưới chân rồi, sau này đều phải nghe lời tôi, biết chưa?”

Kỳ Hoài Chi khẽ cười, không để tâm.

“Biết rồi.”

Không ngờ câu nói này như một lời nguyền, những ngày sau đó, anh không ít lần hồi tưởng lại, đây có phải là khởi đầu cho việc anh bị Tô Dư nắm thóp, không nỡ hành hạ người phụ nữ ích kỷ, vô tình này không?

Đi mệt rồi, Tô Dư yêu cầu Kỳ Hoài Chi cõng cô.

Lưng chàng trai không rộng lớn, nhưng rất vững chãi, cách lớp áo mỏng, nhiệt độ truyền giữa hai người, nóng lên, bỏng rát.

Bên tai là hơi thở nhẹ nhàng của cô gái, khí tức phả vào cổ, ngứa ngáy đến tận xương.

“Kỳ Hoài Chi, chúng ta cứ thế này mãi bên nhau có được không?”

Nghe câu này, lòng Kỳ Hoài Chi mềm nhũn.

Anh khẽ đáp: “Ừm.”

Tuy nhiên, mỗi ngày sau đó, Kỳ Hoài Chi khi nhớ lại câu nói này, chỉ thấy châm biếm.

Người đề nghị ở bên nhau mãi mãi, lại là người từ bỏ trước tiên, lại còn bằng cách tàn nhẫn, tuyệt tình như vậy.

Bóng dáng giao thoa của hai người bị đèn đường kéo dài.

Kỳ Hoài Chi lại ghét đoạn đường này không đủ dài, ước gì có thể đi đến tận chân trời góc bể.

Sau khi có được tóc của Tô Dư, Tô Cảnh Ngọc đã gửi đi xét nghiệm nhanh nhất có thể. Trước đó mong đợi bao nhiêu, giờ lại lo lắng bấy nhiêu.

Bố mẹ vẫn còn ở tỉnh khác, anh không dám nói cho họ chuyện này, sợ cuối cùng lại là một niềm vui hão huyền.

Khoảnh khắc kết quả ra, cổ tay Tô Cảnh Ngọc hơi run rẩy.

Anh ta cố gắng giữ bình tĩnh, nhận lấy báo cáo xét nghiệm, bỏ qua những đoạn dài dòng, mắt chỉ dừng lại ở câu mà anh ta muốn nhìn thấy nhất.

Lúc này, Tô Dư đang ở thư viện.

Sắp thi cuối kỳ rồi, cô nài nỉ Kỳ Hoài Chi gạch trọng tâm cho mình.

Đúng vậy, không nghe nhầm đâu, sinh viên khoa Quản trị Kinh doanh lại nhờ sinh viên khoa Khoa học Máy tính gạch trọng tâm thi.

Tô Dư cũng biết điều này rất vô lý, nhưng mà ——

【Kỳ Hoài Chi có vầng hào quang nam chính, bất cứ kiến thức nào anh ấy gạch thì chắc chắn sẽ thi!】

Đây là kinh nghiệm sống mà Tô Dư đã đúc kết được qua rất nhiều bài học đau khổ.

Ánh nắng trưa như vàng vụn rải trên hai người, vẻ ngoài nổi bật thu hút không ít ánh nhìn.

Ánh mắt Bạch Lạc ẩn trong những ánh nhìn đó.

Sách vở trải rộng trên bàn, nhưng cô ta lại không thể đọc nổi một chút nào, ánh mắt không kìm được mà nhìn về phía Kỳ Hoài Chi, chàng trai như ánh nắng mà cô ta đã theo đuổi suốt cả tuổi thanh xuân.

Và khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt đột nhiên bị che khuất.

Tô Dư như vô ý liếc nhìn Bạch Lạc một cái, sau đó cả người cười đùa dựa vào cánh tay Kỳ Hoài Chi, làm nũng chạm vào hàng mi của anh, mày mắt cong cong, nụ cười dưới nắng lấp lánh động lòng người.

“Hoài Chi, lông mi anh mọc kiểu gì vậy? Dài thế này, rậm thế này, giống con gái quá.”

Lông mi Kỳ Hoài Chi khẽ rung, nhưng không tránh né.

Anh nhẹ nhàng gõ gõ bàn: “Đừng mất tập trung, mau đọc sách đi, không phải nói sắp thi rồi sao, không mau ôn tập thì đợi mà trượt môn đi.”

Tô Dư õng ẹo nói: “Ôi tôi biết rồi ~ Chẳng phải có anh rồi sao ~”

Bạch Lạc ước gì có thể bịt tai lại, càng không thể tập trung đọc sách.

Cô ta dám chắc, Tô Dư tuyệt đối là cố ý.

Cố ý làm vậy cho cô ta xem.

Nhưng mà… nhưng mà rõ ràng cô ta là người quen Kỳ Hoài Chi trước.

Họ từ tiểu học đến cấp ba, rồi đến đại học, vẫn luôn ở bên nhau, đây chẳng lẽ không phải là duyên phận đặc biệt sao, tại sao Tô Dư vừa đến mọi thứ đều thay đổi?

Bạch Lạc như một tên trộm lén lút ở góc, nhìn họ công khai thể hiện tình cảm, chỉ có thể âm thầm trút sự không cam lòng trong lòng.

Vài giây sau, cô ta cuối cùng cũng lấy hết dũng khí.

Bạch Lạc vội vàng ôm sách trên bàn, căng thẳng đi đến bên cạnh Kỳ Hoài Chi, cặp kính gọng đen to che gần hết khuôn mặt, nhút nhát và yếu ớt mở lời.

“Hoài Chi, tôi có một bài không biết làm, anh có thể giảng cho tôi được không…”

“Phì ——”

Chưa kịp nói hết, Tô Dư không nhịn được bật cười thành tiếng.

Bạch Lạc và Kỳ Hoài Chi theo bản năng nhìn theo tiếng cười.

Giọng Tô Dư dịu dàng, nhưng không giấu được ý cười: “Lạc Lạc, cậu với Hoài Chi không cùng chuyên ngành, có thể hỏi anh ấy bài gì chứ? Cứ tưởng đây là cấp ba sao? Cậu có phải đọc sách đọc đến ngớ ngẩn rồi không?”

Lời trêu chọc giống như lời chế giễu hơn.

Cô ta hoàn toàn không đề cập đến việc mình cũng nhờ Kỳ Hoài Chi gạch trọng tâm thi.

Lời này vừa ra, đầu Bạch Lạc “ong” một tiếng.

Giây tiếp theo, cô ta phản ứng lại, đột ngột cứng đờ, mặt đỏ bừng.

Cô ta quá vội vàng, cứ ngỡ như hồi cấp ba, có thể mượn cớ hỏi bài để tạm thời tiếp cận Kỳ Hoài Chi.

Ánh mắt của các bạn học xung quanh lúc này như hóa thành thực chất, như những mũi kim đâm vào người cô ta, má Bạch Lạc đỏ bừng, ước gì có thể tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Thật mất mặt, hơn nữa, lại còn là mất mặt trước người mình thích nhất và người mình ghét nhất.

“Tôi… tôi không phải…” Bạch Lạc xấu hổ đến mức sắp khóc.

Tô Dư cười tủm tỉm không nói, lạnh lùng nhìn cô ta bối rối.

Trong chốc lát, qua lớp nước mắt mờ mịt, Bạch Lạc dường như nhìn thấy sự chế giễu và mỉa mai trong mắt cô, giống như lần ở cầu thang hôm đó.

Mang một khuôn mặt dịu dàng thanh thuần như vậy, nhưng bên trong lại cực kỳ xấu xa, lừa gạt bạn cùng phòng, lừa gạt bạn học, và cả Kỳ Hoài Chi nữa.

Cuối cùng là Kỳ Hoài Chi ra mặt giải vây: “Lạc Lạc, em muốn hỏi bài nào, Tiểu Dư với em cùng chuyên ngành, hay là để cô ấy xem giúp.”

Giọng Tô Dư nhẹ nhàng: “Đúng vậy, hay là để tôi xem thử? Biết đâu tôi biết.”

Câu nói này như một ngòi nổ.

Bạch Lạc lùi lại một bước, nghiến răng trừng mắt nhìn Tô Dư: “Đủ rồi Tô Dư! Cô đừng giả vờ nữa! Tôi đã sớm biết cô là loại người gì rồi!”

Nói xong, cô ta ôm sách chạy ra khỏi thư viện, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Tô Dư sững sờ, tủi thân cau mày: “Hoài Chi, Lạc Lạc có ý gì vậy? Có phải tôi nói sai gì rồi không?”

Hệ thống nổi da gà: 【Ký chủ, đột nhiên phát hiện cô không chỉ giỏi cân bằng mà còn rất giỏi ‘pha trà’ (ám chỉ hành động gây chia rẽ, khuấy động).】

Tô Dư cạn lời: 【Biết nói chuyện không? Chị đây gọi là chuyên nghiệp!】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play