Khánh Vương bị mái che nắng đè trúng, thương nặng, nằm liệt giường mấy ngày cũng chưa thể dậy. Vừa mới đỡ hơn một chút, còn chưa kịp vào cung thỉnh an, người trong cung đã sai đến truyền hắn.
Hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đến được trong cung thì đã có mấy người chờ sẵn.
Nhìn thấy người đang quỳ dưới bậc son, Khánh Vương không khỏi giật mình — đó chính là viên ngoại họ Trịnh, trước kia từng nhường một tiểu thiếp cho hắn. Giờ phút này, vẻ mặt người kia lại đầy phẫn nộ và uất ức, không hiểu là diễn cho ai xem.
Đang lúc trong lòng lo lắng bất an, hoàng đế trên ngai đã giận dữ quát lớn:
“Ngỗ nghịch! Còn không mau quỳ xuống cho trẫm!”
Khánh Vương hai chân nhũn ra, lập tức quỳ rạp xuống đất. Nhưng vì hai đầu gối vẫn còn sưng đau do bị mái che đè, cú quỳ này như kim châm, khiến mặt hắn trắng bệch.
“Ngươi biết tội chưa?” Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn. Hắn vốn không trông mong gì đứa con trai ham chơi lười nhác này, chỉ mong y yên ổn giữ thân. Không ngờ lại làm ra chuyện cậy quyền hiếp người như vậy. Một thân vương mà lại cướp tiểu thiếp của quan lại, chuyện này mà đồn ra thì mặt mũi hoàng gia còn đâu?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT