Lời Giang Thời Trà vừa dứt, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng hít sâu đầy đè nén của Giang Dật Tinh. Rõ ràng là đang cố kìm lửa giận.
Một lúc sau, hắn cố gắng để giọng mình nghe có vẻ ôn hòa: “Chuyện đến nước này rồi, em nói gì cũng không thay đổi được sự thật. Bạch Vũ là người đơn thuần, em vừa nãy nói quá nặng rồi, em đã làm tổn thương cậu ấy.”
Giang Thời Trà cười lạnh, không chút khách khí đáp: “Đơn thuần? Anh cũng biết mở mắt nói dối đấy. Ngay từ đầu anh ta tiếp cận em là có mục đích, chỉ để đến gần anh. Gọi đó là đơn thuần?”
Giọng Giang Dật Tinh cũng cao lên vài phần: “Cho dù động cơ ban đầu không đúng, nhưng bây giờ chúng anh là thật lòng yêu nhau! Em không thể chúc phúc cho bọn anh sao?”
“Chúc phúc à?” Giang Thời Trà nhướng mày, nhấn giọng: “Không phải em đã chúc phúc rồi sao?”
Chúc phúc cái đầu em đấy, ai nghe mà chẳng nhận ra ý châm chọc rõ mồn một?
Giang Dật Tinh im lặng rất lâu, rồi lại lên tiếng, giọng mệt mỏi: “Dù sao thì cậu ấy cũng đang buồn vì em, em nể mặt anh một chút, xin lỗi cậu ấy đi, coi như dẹp chuyện này.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play