“Liên quan gì đến cậu?”

Giang Thời Trà tuy nói vậy, nhưng nụ cười trên mặt trong mắt Tô Ngôn lại càng thêm ngọt ngào.

Tô Ngôn nhất thời bị sự tương phản này làm cho không biết làm sao, đôi mắt ôn nhu hơi nheo lại, hàng mi dày che khuất một nửa thần sắc trong đáy mắt, khiến người ta không rõ hắn đang nghĩ gì.

Trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, Giang Thời Trà lướt qua bên cạnh hắn, hương hoa hồng như sợi khói nhẹ hư ảo, vẩn vơ bên người Tô Ngôn, như tô điểm thêm một chút kiều diễm cho lần gặp gỡ này.

Mới đi được vài bước, Giang Thời Trà liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn của Tô Ngôn, hắn đuổi theo.

Giang Thời Trà khẽ dừng bước, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi xoay người, đón nhận ánh mắt Tô Ngôn.

“Bạn học, cậu còn có việc sao?” Giang Thời Trà nghiêng đầu, giọng nói mềm nhẹ, mang theo vài phần nghi hoặc, tựa như không hiểu vì sao Tô Ngôn lại đuổi theo.

“Cậu tên gì?”

Tô Ngôn chưa bao giờ có một khắc nào muốn biết tên một cô gái đến vậy, đây cũng là lần đầu tiên hắn hỏi tên một nữ sinh.

Vị này được mệnh danh là “vương tử ôn nhu”, một trong tứ đại nam chủ, Tô Ngôn, quả thật có chút thú vị.

“Sau này cậu sẽ biết.”

Khóe miệng Giang Thời Trà ngậm một nụ cười nhạt thần bí, nụ cười ấy dưới ánh nắng chiếu rọi, giống như đóa hoa kiều diễm nhất của mùa xuân, đẹp đến mức khiến Tô Ngôn nháy mắt thất thần.

Cô nhẹ nhàng xoay người, bước những bước lười biếng hòa vào dòng người trong hành lang, để lại Tô Ngôn đứng tại chỗ, nhìn theo hướng cô rời đi, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Giang Thời Trà nói không sai, trong cốt truyện gốc, nữ chủ mở cặp ra phát hiện toàn là sâu, sợ hãi đến khóc thét.

Mà lúc này, một trong những nam chủ đã thích nữ chủ là Lãnh Mộc Phong giận dữ không kiềm chế được, cho người điều tra camera giám sát, phát hiện là nguyên chủ, lập tức đi tìm cô ta.

Tiếp theo chính là, nguyên chủ viết bản kiểm điểm một vạn chữ và bị Lãnh Mộc Phong ép buộc xin lỗi Tô Dao.

Vì chuyện này, cô hoàn toàn nổi tiếng trong trường quý tộc này, nhưng là tiếng xấu, các nam chính cũng không ít người cố ý vô tình bắt nạt cô.

——————————————

Giờ thể dục kết thúc, Tô Dao cùng các bạn học vui vẻ trò chuyện đi về phía phòng học.

Cùng lúc đó, Giang Thời Trà trở lại phòng học lớp 3, vừa ngồi xuống, Tô Điệp đã sốt ruột nghiêng người qua, trong mắt tràn đầy chờ đợi: “Trà Trà, mọi chuyện xong xuôi rồi chứ?”

Giang Thời Trà không để ý đến sự thay đổi cách xưng hô của Tô Điệp, vẻ mặt cô bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, hộp đã đặt vào cặp cô ta rồi.”

Tô Điệp hài lòng cong khóe miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý: “Hừ, lần này con tiện nhân Tô Dao kia có trò hay để xem rồi, xem cô ta còn làm bộ thanh cao trong trường thế nào.”

Mà ở phòng học lớp 1, Tô Dao bước vào lớp, đi về phía chỗ ngồi của mình. Cô kéo ghế ra, chuẩn bị ngồi xuống, lập tức ngửi thấy trong không khí có một mùi hôi thối nhàn nhạt.

Cô hướng về những chỗ khác ngửi thử, phát hiện chỉ có chỗ của cô là có mùi.

Khi nhìn thấy khóa kéo cặp sách hơi bị hở, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành, rõ ràng cô đã kéo khóa hết rồi mà.

Cô mang theo chút nghi hoặc kéo khóa cặp sách ra, trong nháy mắt, một mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Cô nhíu mày, lấy chiếc hộp màu hồng nhạt ở giữa cặp sách ra.

Cô đặt chiếc hộp lên bàn, không biết ai đã đưa nó cho mình.

Theo bản năng cô nghĩ đến Lãnh Mộc Phong, bởi vì chỉ có hắn thỉnh thoảng tặng đồ cho cô.

Nhưng món đồ lần này hắn tặng nghe mùi cũng quá kinh khủng đi.

Cô mở chiếc hộp ra, trong khoảnh khắc, mấy con sâu ngọ nguậy bò ra từ trong hộp, tùy ý vặn vẹo trên mặt bàn, ánh lên thứ ánh sáng nhầy nhụa khiến người ta buồn nôn.

“A!”

Tô Dao hoảng sợ thét thất thanh, giọng hét thê lương, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh vốn có của phòng học.

Chiếc hộp trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống, càng nhiều sâu theo đó trào ra, lan tràn trên cặp sách và sách vở.

Các bạn học xung quanh đồng loạt nhìn sang với ánh mắt kinh hoàng, ngay sau đó bùng nổ một trận ồn ào bàn tán.

“Đây là chuyện gì vậy?”

“Ghê tởm quá đi!”

“Ai mà thiếu đạo đức vậy!”

“Ọe ~”

“Thối chết đi được.”

“Sao lại thế này?”

“Kinh tởm quá, ai làm vậy?”

Các bạn học vừa che miệng mũi, vừa xúm lại gần, trên mặt tràn đầy hoảng sợ và ghê tởm.

Sắc mặt Tô Dao trong nháy mắt trắng bệch như tờ giấy, nước mắt không kìm được trào ra, thân thể vì sợ hãi mà run nhè nhẹ.

Cô không thể ngờ được, trong cặp của mình lại xuất hiện thứ đáng sợ như vậy.

Rốt cuộc là ai hận cô đến thế!

Trong đầu cô dần hiện ra một gương mặt độc ác.

Nhất định là Tô Điệp!

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Lãnh Mộc Phong. Hắn đang đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, nghe được tin Tô Dao bị dọa khóc, lập tức trợn mắt giận dữ, ném mạnh quả bóng rổ xuống đất, xoay người chạy về phía phòng điều khiển.

Lúc này những con sâu đã được dọn dẹp gần hết, nhưng bộ dạng Tô Dao vẫn thảm hại vì sợ hãi.

Cô lớn lên thanh thuần, đôi mắt nai con giờ phút này ngấn đầy nước mắt, đôi môi hơi tái nhợt mím chặt, yếu đuối đáng thương nhìn xung quanh, thân thể vẫn còn run nhẹ vì vừa rồi kinh hãi.

Nhìn thấy mà thương xót.

Các bạn học xung quanh nhao nhao tiến lên an ủi, Tô Ngôn lạnh lùng nhìn cảnh này, trong đầu lại nhớ đến Giang Thời Trà.

Những con sâu này hẳn là cô ấy bỏ vào.

Cửa phòng học bị người “rầm” một tiếng đạp tung, đập vào tường, phát ra một tiếng động lớn.

Thu hút không ít ánh mắt, chỉ thấy thiếu niên bước vào mặc một bộ đồ thể dục, vẻ tuấn tú như A Tu La trên mặt tràn đầy phẫn nộ.

Tô Dao vừa nhìn thấy hắn, nước mắt lập tức rơi xuống từ hốc mắt, sau đó một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng nhào vào vòng tay cao lớn kia.

“Mộc Phong, không biết ai bỏ sâu vào cặp em, làm em sợ chết khiếp, hu hu hu……”

Lãnh Mộc Phong nghe xong lòng đau như cắt, đồng thời vẻ tàn nhẫn trong mắt càng thêm rõ rệt.

“Các cậu đi điều tra camera giám sát phòng học hôm nay nhanh!” Lãnh Mộc Phong mở miệng với giọng lạnh băng, nhìn về phía những học sinh bên cạnh, trong ánh mắt lộ ra một cổ sát khí khiến người ta kinh hãi.

Cậu học sinh kia bị nhìn một cái run rẩy, lập tức đáp ứng: “Vâng, vâng.”

Cậu ta vừa muốn bước ra ngoài, lại bị một giọng nói dịu dàng ấm áp gọi lại: “Đừng đi.”

Lãnh Mộc Phong ôm Tô Dao đang khóc nức nở trong lòng, liếc mắt nhìn Tô Ngôn đang nói.

“Ngôn, chẳng lẽ cậu biết là ai làm sao?”

Tô Ngôn đứng lên, thong thả bước đến trước mặt Lãnh Mộc Phong.

“Mình đương nhiên biết, bởi vì chính mình làm.”

Trong phòng học nháy mắt một xôn xao, ai nấy kinh ngạc nhìn về phía Tô Ngôn, dường như không thể tin vào tai mình.

Tô Dao cũng ngừng khóc thút thít, ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chàng thiếu niên từ trước đến nay ôn nhuận như ngọc trước mắt.

Lãnh Mộc Phong càng trợn tròn mắt, vẻ phẫn nộ trên mặt nháy mắt bị nghi hoặc thay thế, hắn buông Tô Dao ra, tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Tô Ngôn, chất vấn:

“Tô Ngôn, cậu điên rồi? Tại sao lại làm như vậy?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play