Khi còn được gửi nuôi, Đỗ Quý phi đã giáo dưỡng rất nghiêm khắc, nên từ lâu Triệu Tuỵ đã quen với việc dậy sớm vào khoảng canh ba khắc tư.
Trong phòng tối đen như mực, không cần ai gọi, Triệu Tuỵ đã tự tỉnh giấc, nghe thấy tiếng hô hấp đều đều, kéo dài của Vương phi bên cạnh.
Hắn vén chăn trên người, đắp kỹ lại vào khoảng trống giữa hai người, rồi chống tay ngồi dậy.
Khi vừa đặt chân xuống sàn, định với lấy chiếc quần ngoài mà đêm qua Vương phi đã đặt lại trên xe lăn, thì phía sau vang lên tiếng động. Hai cánh tay mềm mại như rắn nước lần lượt vòng qua eo hắn, cùng với tiếng lẩm bẩm yếu mềm của Vương phi:
“Vương gia đừng đi, ôm thiếp thêm một chút nữa.”
Huệ Vương hít sâu một hơi, giữ chặt ngón tay như con rắn nhỏ đang len lỏi vào cạp quần mình từ tay phải của nàng, thấp giọng quát khẽ:
“Đừng nghịch nữa.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT