Ra khỏi hẻm Sùng Nhân, nơi phủ Huệ Vương tọa lạc, vừa nhìn về phía đông liền thấy tường thành cung điện nguy nga tráng lệ, tường son ngói vàng, cao vời vợi không thể với tới.
Huệ Vương có tật, nên xe ngựa đi chậm hơn thường lệ, nhưng cũng chỉ mất nửa khắc đã đến bên ngoài Tây Hoa môn của hoàng thành.
Nếu không phải vì quốc sự, hoàng thân quốc thích bình thường xuất nhập hoàng cung đều đi Đông Hoa môn hoặc Tây Hoa môn, bên nào gần thì đi bên đó.
Xe ngựa dừng lại, Diêu Hoàng nhìn về phía Huệ Vương, thấy hắn không có ý phản đối, nàng tự tin bước đến bên cạnh xe lăn, mở chốt cố định, đợi Trương Nhạc bên ngoài mở cửa xe, Diêu Hoàng đã đẩy xe lăn đến giữa khoang.
Bên ngoài, Thanh Ải đang mang tấm ván nghiêng đến chuẩn bị dựng lên, Phi Tuyền thì đã cởi giày, đứng sẵn trên tấm đệm lụa xanh sạch sẽ chờ lên xe. Nhìn thấy tình hình bên trong xe, cả hai đều sững lại.
Triệu Tuỵ vừa định gọi Phi Tuyền lên, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía trên đỉnh đầu:
“Ta đẩy vương gia xuống, các ngươi ở dưới đỡ là được.”
Thanh Ải, Phi Tuyền hầu hạ Huệ Vương đã hơn mười năm, khi Huệ Vương còn khỏe mạnh, bọn họ dám nói đùa, pha trò để chọc hắn vui, nhưng từ sau khi hắn gặp chuyện, toàn phủ đều trở nên dè dặt, Thanh Ải và Phi Tuyền tuy vì tình chủ tớ sâu đậm mà không coi Huệ Vương là hồng thuỷ mãnh thú, nhưng cũng luôn cẩn trọng cung kính, không dám nói lời nào suồng sã.
Giọng điệu thoải mái như vương phi vừa rồi, suốt một năm nay trong vương phủ chưa từng nghe lại lần nào.
Thanh Ải mồ hôi túa ra sau lưng, vương phi sao lại dám như vậy?
Tim Phi Tuyền đập thình thịch, không thể để vương phi làm bậy được, lỡ mà làm rơi vương gia thì sao!
Ý nghĩ còn chưa dứt, Phi Tuyền đã mở miệng, cung kính nói:
“Không dám phiền vương phi, để nô tài làm thì hơn.”
Diêu Hoàng đáp:
“Trong xe chỉ có ngần này chỗ, ngươi lên thì chật lắm. Thanh Ải, dựng ván đi.”
Thanh Ải nhìn về phía Huệ Vương đang ngồi trên xe lăn.
Triệu Tuỵ lạnh nhạt nhìn tấm ván nghiêng trong tay hắn.
Thanh Ải hiểu rằng vương gia đã ngầm đồng ý, bèn cụp mắt, dựng ván xong. Phi Tuyền đành lùi lại mang giày, hộ vệ Trương Nhạc bước lên, sẵn sàng trợ giúp bất cứ lúc nào.
Tấm ván nối liền xe với mặt đất hơi nghiêng và khá dài, bề mặt chạm trổ hoa văn cát tường để đề phòng đế giày hoặc xe lăn trượt.
Thanh Ải đi lên trước, khom người nắm chắc hai bên xe lăn. Trong tầm mắt hắn, hai tay vương gia đang nắm chặt tay vịn, mu bàn tay căng lên rõ rệt.
Xe lăn nghiêng đi, Triệu Tuỵ chân tay vô lực, phải dùng sức ở hai cánh tay để giữ cân bằng, tránh ngã nhào về trước hay ngửa ra sau.
Diêu Hoàng thấy hai người đã chuẩn bị xong, liền nói:
“Đi thôi.”
Thanh Ải lập tức dồn hết sức.
Diêu Hoàng vốn định đẩy lên để san sẻ với Thanh Ải, nào ngờ hắn ra tay quá mạnh, xe lăn chẳng những không trượt xuống mà còn trượt ngược vào trong xe.
Diêu Hoàng: “…”
Thanh Ải nhận ra mình dùng sức sai, lập tức điều chỉnh lại.
Xe lăn cuối cùng cũng trượt xuống, Diệu Hoàng cảm nhận được sức đẩy từ Thanh Ải, dần dần chỉ dùng sáu phần lực, như vậy cả hai người đều có thể nhẹ nhàng di chuyển.
Ăn ý là điều phải có từ hai phía. Thanh Ải nhận ra vương phi không yếu đuối như hắn tưởng, nên cũng dần thả lỏng.
Triệu Tuỵ không nhìn thấy vương phi của mình, nhưng có thể thấy đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay Thanh Ải dần dần rút lại.
Cho nên, vương phi không phải ngây thơ lỗ mãng, mà là có tính toán sẵn.
Xuống xe suôn sẻ, nhưng đoạn đường tiếp theo lại không dễ dàng như Diêu Hoàng nghĩ. Từ Tây Hoa môn đến Trung cung, bậc cửa cao thấp không đều, lại còn nhiều bậc đá. Mỗi lần gặp những chỗ đó, Thanh Ải và Phi Tuyền phải khiêng xe lăn lên, mà mỗi lần như vậy, chẳng khác nào phơi bày rõ ràng hơn sự “bất lực” của Huệ Vương trước mặt cung nhân, trước mặt người thê tử mới đón của hắn.
Diêu Hoàng đi chậm một bước, nhìn ánh mắt cúi xuống cố giả vờ nhẹ nhàng của Thanh Ải và Phi Tuyền mỗi lần nhấc xe, nhìn gương mặt tĩnh lặng, như nước chết không gợn sóng của Huệ Vương, trong lòng thấy khó chịu.
Không liên quan đến tình cảm, đó là sự đồng cảm và thương xót tự nhiên của người lành lặn khi đối mặt với người khuyết tật.
Thế nhưng, dù không cần lời căn dặn của nữ y, Diêu Hoàng cũng hiểu rất rõ, thứ mà Huệ Vương không cần nhất chính là sự thương hại như vậy.
Lên lại đường bằng, Diêu Hoàng cố gắng làm không khí bớt nặng nề, lấy khăn lau trán:
“Thời tiết thật ấm, mới đi một đoạn mà ta đã đổ mồ hôi rồi.”
Lúc này Thanh Ải đang đẩy xe lăn, Phi Tuyền đi sau hai bước, nghe vậy liền vội vã nháy mắt với vương phi — không thể dùng từ “đi” trước mặt vương gia được!
Diêu Hoàng đang cúi đầu nói chuyện với Huệ Vương, không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu đó.
Triệu Tuỵ liếc qua bộ lễ phục cầu kỳ trên người Diêu Hoàng, lại nhìn gương mặt nàng ửng hồng, đúng là do ánh nắng ấm áp chiếu lên.
Hắn chỉ đáp đơn giản:
“Sắp đến rồi.”
Trong cung nhiều quy củ, có những chuyện chỉ có thể nhẫn nhịn.
Diêu Hoàng lại chú ý đến sắc mặt quá trắng dưới ánh nắng của Huệ Vương, đó là thứ trắng bệch do lâu ngày không ra nắng, bị giam kín mà thành.
Lão nhân xưa vẫn nói, tiểu hài tử muốn khỏe mạnh thì phải phơi nắng nhiều một chút. Diêu Hoàng không biết câu đó có lý không, nhưng nàng cảm thấy, ít nhất cũng nên có chút huyết sắc mới khiến người ta thấy dễ chịu.
Vì vậy, Diêu Hoàng cố tình đi vòng sang phía bên kia của Huệ Vương, để hắn được tắm nắng nhiều hơn một chút.
Động tác đổi vị trí này của nàng có phần đột ngột, ánh mắt của Thanh Ải và Phi Tuyền cũng theo đó mà chuyển động theo một vòng, Triệu Tuỵ cũng thắc mắc vì sao nàng lại đổi chỗ, nhưng hắn không hỏi.
Cứ đẩy rồi nhấc, đoàn người phủ Huệ Vương cuối cùng cũng đến được Trung cung.
Vĩnh Xương Đế, Chu hoàng hậu và ba vị phi tần đều có mặt, bao gồm cả Đại công chúa, Nhị công chúa mà tối qua Diêu Hoàng đã gặp thoáng qua.
Tân lang tân nương phải dâng ba chén trà. Vĩnh Xương Đế là phụ hoàng, Chu hoàng hậu là mẫu hậu, ngoài ra còn có Đỗ quý phi – dưỡng mẫu của Huệ Vương.
Lợi thế khi có nhiều bà mẹ chồng là, Diêu Hoàng cũng nhận được thêm một phần thưởng: Chu hoàng hậu ban cho nàng một cây trâm nạm hồng ngọc, còn Đỗ quý phi thì như thể ganh đua, thưởng cho nàng một đôi hoa tai hồng ngọc. Tuy rằng hai viên đá trên đôi hoa tai cộng lại cũng không lớn bằng viên trên cây trâm, nhưng hành động của Đỗ quý phi cũng đã đủ hào phóng, Diêu Hoàng được lợi, tiếng gọi “mẫu phi” cũng trở nên ngọt ngào vô cùng.
Lưu Hiền phi, Thẩm Nhu phi cũng đều ban thưởng. Không có danh phận mẹ chồng nàng dâu, nên quà của hai vị phi tần này tương đối đơn giản: một chiếc vòng tay ngọc phỉ thúy xanh biếc, một chiếc vòng ngọc dương chi trắng mịn tinh tế.
Diêu Hoàng vừa cảm tạ vừa nghĩ, Vĩnh Xương Đế sao không phong thêm vài vị phi tần nữa nhỉ? Thêm mấy chiếc vòng tay nữa, mỗi tháng trong năm nàng có thể thay một chiếc mới.
Mọi người tụ lại đều nói mấy câu khách sáo, sau đó Vĩnh Xương Đế đi xử lý chính sự, Chu hoàng hậu thì bảo Đỗ quý phi dẫn đôi tân lang tân nương đến cung Dực Khôn trò chuyện thân mật.
Trong mắt người ngoài, Huệ Vương từ nhỏ đã được Đỗ quý phi nuôi dưỡng tại cung Dực Khôn, tình cảm mẫu tử phải nói là chẳng khác gì ruột thịt, ít nhất từ biểu hiện quan tâm và cách dạy dỗ của Đỗ quý phi với Huệ Vương thì đúng là như thế.
Trên đường đến cung Dực Khôn, Đỗ quý phi đi giữa đôi phu thê trẻ. Bà biết Triệu Tuỵ không thích nói chuyện, nên chỉ trò chuyện với Diêu Hoàng:
“Đó là nha hoàn hồi môn từ nhà mẹ đẻ con mang theo sao?”
Ý bà là A Cát đang đi theo sau.
Diêu Hoàng đáp:
“Đúng vậy, A Cát theo con từ khi mới bốn tuổi, con quen mang nó theo bên người rồi.”
Đỗ quý phi:
“Gan con cũng lớn thật, không sợ nó phá hỏng quy củ trong cung à?”
Diêu Hoàng cười nói:
“Người yên tâm, con đã bảo Họa Mi dạy riêng cho nàng suốt một tháng rồi. Họa Mi đúng là người được rèn từ bên cạnh người, dạy rất bài bản.”
Đỗ quý phi: “…Bốn người Họa Mi hầu hạ thế nào?”
Diêu Hoàng:
“Rất tốt, ai cũng lanh lợi, có các nàng ấy giúp đỡ, con cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Đỗ quý phi:
“Xuân Yến và Thu Thiền đều là người mới, ta cố ý cử Họa Mi đến để chỉ dạy lại các nàng, Họa Mi vốn là người ta chọn để tiến cử vào cung lớn, đúng lúc Tuỵ nhi chọn phi thành hôn, ta mới đành đau lòng cắt bỏ tặng cho con. Con phải dùng cho tốt, giúp Tuỵ nhi lo liệu mọi việc trong phủ, đừng để ta phải lo lắng.”
Diêu Hoàng:
“Vâng.”
Tới cung Dực Khôn, Đỗ quý phi vừa nhâm nhi trà hoa, vừa hỏi han tình hình gia đình Diêu Hoàng.
Diêu Hoàng làm như không thấy ánh mắt lạnh nhạt và thái độ có phần chán ghét ẩn sau chân mày của bà, hỏi gì đáp nấy.
Đỗ quý phi liếc nhìn Huệ Vương như đang nhập định, khẽ thở dài với Diêu Hoàng:
“Cũng coi như con có phúc, vốn dĩ Tuỵ nhi có thể có một mối hôn sự rất tốt, ai ngờ ông trời không thương, khiến nó bị thương trên chiến trường, mới đến lượt con nhặt được món hời này.”
Diêu Hoàng: “…”
Nhị công chúa mười lăm tuổi ho nhẹ một tiếng, có ý tốt nhắc nhở mẫu phi:
“Mẫu phi, nhị ca nhị tẩu mới thành thân, sao người lại nói mấy lời dội gáo nước lạnh vậy?”
Đỗ quý phi hối hận nói:
“Là lỗi của ta, Hoàng Hoàng, con đừng để bụng, ta chỉ là đau lòng cho Tuỵ nhi thôi, không có ý gì khác đâu.”
Diêu Hoàng: “…”
Người này nhất định là cố ý, cố ý gọi nàng là “Hoàng Hoàng”!
Nghe nói lúc nàng mới sinh ra, cha mẹ đã hao tâm tổn trí để nghĩ ra cái tên “Diêu Hoàng” cho nàng. Lẽ thường thì “Diêu Hoàng” là tên một giống mẫu đơn danh giá, được tôn xưng là vương giả trong loài hoa. Cha mẹ nàng mong nàng lớn lên sẽ rực rỡ quý phái như hoa mẫu đơn, tên gọi ấy chất chứa trọn vẹn yêu thương và kỳ vọng. Mãi đến khi định gọi tên ở nhà, hai người mới nhận ra rằng “Hoàng Hoàng”, “A Hoàng” nghe cứ như là tên người ta đặt cho cẩu lông vàng trong mấy gia đình bình dân. Phu thê họ nhanh trí, từ đó chỉ gọi nàng là “Diêu Diêu”.
Từ nhỏ đến lớn, những người bạn chơi thân với Diêu Hoàng đều gọi nàng là “Diêu Diêu”, chỉ có loại cố tình gây sự như Lý Đình Vọng mới gọi nàng là “Hoàng Hoàng”.
Đỗ quý phi không hề che giấu ác ý, nhưng Diêu Hoàng lại không có cách nào sửa tên gọi thân mật của người ta.
“Phụt” một tiếng, Nhị công chúa không nhịn được bật cười, vẻ hồn nhiên ngây thơ nhìn Diệu Hoàng:
“Cha mẹ nhị tẩu cũng gọi tỷ như thế sao?”
Diêu Hoàng mỉm cười đáp:
“Có lúc gọi Diêu Diêu, có lúc gọi Hoàng Hoàng.”
Mẫu tử họ muốn thấy nàng xấu hổ tức giận, nàng lại nhất định không để họ được toại nguyện.
“Hoàng Hoàng” thì sao chứ, màu vàng không chỉ rực rỡ bắt mắt, mà còn là màu được hoàng gia phong làm tôn sắc, biểu tượng cho sự cao quý. Chỉ cần bản thân nàng không cảm thấy mất mặt, thì “Hoàng Hoàng” cũng có thể là một cái tên đẹp.
Bỗng nhiên, Triệu Tuỵ lên tiếng:
“Nhi thần mệt rồi, nếu mẫu phi không có chuyện gì, nhi thần và vương phi xin cáo lui.”
Đỗ quý phi không có lý do gì giữ lại, bèn sai nhi nữ đưa hai người ra ngoài cung Dực Khôn.
Nhị công chúa tươi cười rạng rỡ tiễn hai người ra đến ngoài, trước khi phân biệt, nàng cố ý ghé sát tai Diêu Hoàng, nhỏ giọng nói:
“Nhị tẩu chắc chắn rất tò mò người từng được hứa hôn với nhị ca là ai đúng không? Muội nói cho tỷ biết, chính là Trịnh Nguyên Trinh, người mà vốn dĩ sẽ là tam tẩu của muội đấy.”
Cô cô của nàng – Trưởng công chúa Phúc Thành – là người đầy tham vọng. Ba năm trước, bà ta nhìn trúng Huệ Vương, có ý muốn gả nhi nữ cho hắn làm vương phi, rồi tương lai làm hoàng hậu. Chỉ là khi Phúc Thành công chúa vừa mới nhắc đến chuyện này với mẫu phi, thì biên cương đột ngột xảy ra chiến sự, Huệ Vương xuất chinh. Đến lúc trở về, hắn đã thành người tàn phế, từ đó hoàn toàn mất đi tư cách cạnh tranh Đông cung.
Phúc Thành trưởng công chúa sao còn nỡ gả nhi nữ cho Huệ Vương nữa? Đúng lúc phụ hoàng định mở khoa tuyển tú, bà ta bèn nhân cơ hội nhét nhi nữ mình vào đội ngũ tú nữ.
Như vậy, bà ta có thể an bài cho mẫu thân của người bà đang nhắm tới – Thái tử tương lai, là Khánh Vương – chính là Thẩm Nhu phi – chủ động chọn Trịnh Nguyên Trinh, tránh được sự bẽ mặt do đơn phương bội ước.
Chứ nếu không, thân là Trưởng công chúa, nếu thật sự muốn gả nhi nữ cho hoàng tử, cần gì phải vòng vèo qua đường tuyển tú?
Diêu Hoàng rốt cuộc cũng hiểu tại sao tối qua trong yến tiệc, ánh mắt qua lại giữa Nhị công chúa và Phúc Thành trưởng công chúa lại nhiều đến thế.
…..
Trên đường xuất cung, Diêu Hoàng nghĩ rất nhiều.
Chuyện Vĩnh Xương Đế sủng ái muội muội Phúc Thành trưởng công chúa đã sớm truyền khắp dân gian, yêu chiều đến mức công chúa tiến cử ai làm quan, hoàng đế cũng sẽ cân nhắc nghiêm túc, thậm chí còn từng thực sự dùng người vài lần.
Nếu vậy, một khi Phúc Thành trưởng công chúa xem trọng vị hoàng tử nào làm thái tử, sự ủng hộ của bà ta chắc chắn sẽ có sức nặng trong lòng Vĩnh Xương Đế.
Diêu Hoàng nhìn về phía Huệ Vương đang ngồi trên xe lăn.
Thân là thân vương đã đủ tôn quý, hôm nay Diêi Hoàng mới biết, phu quân của nàng – Huệ Vương – từng có xác suất rất cao để trở thành người kế vị.
Nhưng khi đôi chân bị phế, cuộc đời hắn cũng chỉ dừng lại ở một thân vương.
Diêu Hoàng không cảm thấy tiếc nuối gì nhiều, thậm chí còn cho rằng như vậy càng an toàn. Ba vị hoàng tử còn lại, trên con đường tranh đoạt long ỷ nhất định sẽ đấu đá âm thầm lẫn công khai. Tương lai bất kể ai lên ngôi, đều sẽ ít nhiều trút giận lên hai người còn lại. Chỉ có Huệ Vương – người sớm rút khỏi cuộc chiến – là an toàn nhất. Thậm chí, vì muốn thể hiện huynh hữu đệ cung, tân đế còn có thể đặc biệt ưu đãi hắn.
Được làm vương phi đã là phúc phần tổ tiên phù hộ, Diêu Hoàng không có dã tâm xa hơn nữa.
Chỉ không biết, trong lòng Huệ Vương, việc lỡ mất ngôi vị hoàng đế có khiến hắn khó chấp nhận y như việc mất đi khả năng đi lại hay không.
Lại một lần nữa ngồi vào xe ngựa, Diêu Hoàng rất khó giữ được vẻ thư thả như lúc đi, dù sao Huệ Vương vừa bị Đỗ quý phi đâm một nhát vào vết thương lòng, sự mỉa mai châm chọc của Đỗ quý phi đối với nàng có lẽ cũng khiến Huệ Vương không nở mày nở mặt.
Không khí trầm mặc như chết, Diêu Hoàng cúi mắt mân mê đầu ngón tay.
Khuôn mặt nàng đầy đặn, khi cúi đầu hai má tự nhiên phồng nhẹ lên, trông như đang giận dỗi không vui.
Triệu Tuỵ liếc nhìn mấy lần, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
“Sao lại rầu rĩ không vui?”
Diêu Hoàng ngẩng đầu, vẻ mờ mịt nhìn Huệ Vương.
Triệu Tuỵ nhìn thẳng nàng, hỏi lại:
“Sao nàng không vui?”
Diêu Hoàng chớp mắt mấy cái, giải thích:
“Không có đâu, chỉ là thiếp thấy ngài không nói lời nào nên hơi căng thẳng, không dám nói linh tinh.”
Triệu Tuỵ:
“Lúc đi ta cũng không nói, nàng chẳng phải nói rất nhiều sao?” Còn dám làm.
Rõ ràng là một đôi mắt vô cùng lạnh nhạt, nhưng khi nhìn chăm chú lại mang theo áp lực và sắc bén không thể coi thường. Diêu Hoàng đành chọn điều có thể nói, đáp khẽ:
“Bởi vì xuất thân và nhũ danh của thiếp khiến thể diện của vương gia cũng bị ảnh hưởng rồi.”
Triệu Tuỵ im lặng một lúc, nói:
“Ngày tuyển tú, xuất thân của nàng ta đã biết. Nếu ta để bụng, đã chẳng chọn nàng.”
“Còn về nhũ danh của nàng, ta không thấy có gì buồn cười cả.”
Diêu Hoàng nghe hiểu rồi — Vương gia căn bản không hề để tâm đến hai điều mà Đỗ quý phi lấy làm khinh thường nàng!
“Vương gia thật tốt, nương nương có một câu nói đúng, thiếp đúng là số tốt mới có thể lấy được ngài!”
Triệu Tuỵ: “…”
Hắn nhắm mắt lại, không nhìn vào đôi mắt sáng rỡ như ánh dương kia nữa.
Vương gia còn có lòng an ủi nàng, chứng tỏ bản thân hắn không bị tổn thương gì cả,
Diêu Hoàng hoàn toàn yên tâm, liền nghiêng người đến gần Huệ Vương, dùng giọng thì thầm hỏi nhỏ:
“Vương gia, ngài với nương nương hình như không thân thiết lắm phải không?”
Triệu Tuỵ liếc nàng một cái:
“Sao nàng nghĩ vậy?”
Diêu Hoàng hừ nhẹ:
“Yêu ai yêu cả đường đi lối về ấy mà. Nếu người ấy thật sự thương vương gia, thì nể mặt ngài cũng phải khách khí với thiếp một chút, đâu thể vừa gặp đã cười nhạo.”
Triệu Tuỵ: “…Vậy thì sao?”
Diêu Hoàng đáp:
“Còn phải xem Vương gia nghĩ thế nào. Nếu ngài hy vọng thiếp kính trọng và nhường nhịn người ấy, vậy thiếp sẽ làm một nàng dâu ngoan ngoãn. Nhưng nếu ngài cũng thấy không vừa mắt, thì thiếp sẽ không để bản thân chịu thiệt, chuyện gì cần lên tiếng thì thiếp sẽ lên tiếng.”
Tối qua Triệu Tuỵ đã nhận ra nàng là người gan lớn, đối với hắn không phải sợ hãi mà là phối hợp, giờ lại dám bàn chuyện quý phi như vậy cũng không thấy bất ngờ.
Nhưng dẫu sao đó cũng là một vị quý phi, thủ đoạn chèn ép một nàng dâu thân phận nhỏ bé như Diêu Hoàng chắc chắn không thiếu.
“Chuyện nhỏ thì nhịn được thì nhịn, thực sự không thể nhịn thì cũng đừng ấm ức bản thân, mọi việc lấy sự chu toàn làm đầu.”
Vì một chút tức giận mà phải chịu khổ về thân xác, chẳng đáng.
Diêu Hoàng cười nói:
“Vương gia yên tâm, thiếp biết chừng mực. Nhưng chúng ta nói rõ trước nhé, sau này nếu thiếp có cãi cọ với ai, chỉ cần lý lẽ thuộc về thiếp, mà chuyện thật sự đến tai Vương gia, thì ngài phải đứng về phía thiếp. Nếu không, thiếp thà nhịn còn hơn, chứ không muốn ngài cùng người ngoài mắng thiếp, như vậy thiếp sẽ thiệt cả trong lẫn ngoài, khổ còn thêm oan uổng.”
Nàng không có nhà mẹ đẻ vững mạnh, chỗ dựa của nàng chỉ có Huệ Vương, phu thê đồng lòng thì nàng mới dám ngẩng đầu mà sống.
Triệu Tuỵ nhìn khuôn mặt rạng rỡ đang ngẩng lên kia, bỗng thấy nghi ngờ:
“Chẳng lẽ nàng ngay cả phụ hoàng cũng dám cãi?”
Diêu Hoàng bị chọc cười:
“Thế thì không đâu, lão nhân nói gì thiếp cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”
Triệu Tuỵ nghiêng đầu, cam đoan:
“Chỉ cần nàng có lý, ta sẽ đứng về phía nàng.”
Diêu Hoàng vui mừng, một tay chống lên tay vịn xe lăn, nhanh như chớp đứng bật dậy, hôn nhẹ một cái lên má Vương gia.
Triệu Tuỵ lập tức siết chặt tay vịn, trầm giọng trách:
“Không được vô lễ.”
Diêu Hoàng thấy hắn chẳng có vẻ gì là thích, khác hẳn phụ thân nàng mỗi lần được mẫu thân nàng hôn xong đều vui vẻ cười toe toét, liền ngượng ngùng ngồi lại chỗ mình, lẩm bẩm biện bạch:
“Thiếp cứ tưởng Vương gia thích như vậy… Thôi, sau này thiếp không dám nữa.”
Triệu Tuỵ không nói thêm lời nào.