Diêu Hoàng từ nhỏ đã thích náo nhiệt, nhà ngoại tổ phụ có ba biểu ca và một biểu muội, nên lúc nhỏ nàng thường xuyên ở đây. Những chỗ vui chơi quanh trấn, nàng đã đi không biết bao nhiêu lần, chơi đến mức thuộc nằm lòng. Rồi theo thời gian lớn lên, những nơi từng khiến nàng lưu luyến không muốn về cũng dần mất đi sức hấp dẫn.
Bao gồm cả con sông gần trấn này.
Nhìn đến cả trăm lần rồi, còn gì lạ nữa đâu? Ném đá xem ai ném được nhiều, được xa, nàng đã qua cái tuổi ấy rồi.
Nếu hôm nay là mấy biểu ca rủ đi dạo bên sông, Diêu Hoàng thể nào cũng mắng một câu “ăn no rửng mỡ”, nhưng người mở lời lại là Huệ Vương gia — vị phu quân tàn tật thành thân với nàng hơn ba tháng, lần đầu tiên chủ động nói muốn ra ngoài dạo chơi. Là người nàng đã dùng hết mọi cách mong hắn sống có sinh khí hơn chút. Vậy thì đừng nói là dạo chơi bên sông, dù có là lên đồi đối diện hứng gió, Diêu Hoàng cũng vui vẻ đẩy xe đưa hắn đi!
Xe ngựa dừng lại bên đường đất ven sông, Diêu Hoàng phối hợp với Thanh Ải đỡ Huệ Vương xuống xe. Lo xong, nàng ngẩng đầu lên đã thấy A Cát đang trải tấm đệm dưới bóng râm một gốc cây ven sông, còn Phi Tuyền thì mang một chiếc bàn thấp từ xe chứa lễ vật xuống. Sau khi bàn được A Cát đặt lên đệm, Phi Tuyền lại vào xe lấy trà bánh điểm tâm.
Chuẩn bị đâu vào đấy, Thanh Ải ra hiệu cho phu xe tạm đánh xe đến ngã rẽ phía trước, còn mình thì theo Phi Tuyền và A Cát đi xa trăm bước, ngồi trên bãi đá chờ xem phu thê Vương gia có sai bảo gì không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT