Diêu Hoàng rất thích tranh của Huệ Vương điện hạ, nhưng lần này nàng chọn địa điểm vẽ là trên cây cầu đá ở trấn Linh Sơn, là để giúp Huệ Vương quen hơn với việc sống giữa đám đông, quen với ánh mắt nhìn từ xung quanh. Vì vậy nên vào ngày đầu tiên đưa Huệ Vương ra ngoài, Diêu Hoàng đã chạy đến cầu trước, hỏi hắn thấy phong cảnh trên cầu có đẹp không. Làm vậy, đến lúc nàng mở lời nhờ vẽ tranh cũng sẽ không bị đột ngột quá.
Diêu Hoàng mười bảy tuổi rồi, trước nay toàn là thân thích bằng hữu tìm mọi cách dỗ nàng vui vẻ, còn Huệ Vương điện hạ là người đầu tiên khiến Diêu Hoàng phải bỏ ra nhiều tâm sức đến thế.
Nhưng mà ai bảo Huệ Vương là phu quân của nàng, là người gối đầu nằm chung một mái nhà với nàng mấy chục năm tới?
Vinh hoa phú quý của nàng đều đến từ Huệ Vương điện hạ, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ để Diêu Hoàng chịu khó chịu khổ vì hắn. Huệ Vương điện hạ khoan hòa dung túng nàng, nụ cười hiếm hoi vừa hé trên môi hắn, tất cả đều khiến Diêu Hoàng có thêm động lực và nhiệt huyết để giúp hắn tìm lại sức sống.
“Không nói gì hết vậy, rốt cuộc có chịu vẽ cho thiếp không?”
Diêu Hoàng đã chọn sẵn ngày để vẽ tranh, vậy mà Huệ Vương vẫn chậm chạp chưa chịu gật đầu, nàng đành kéo nhẹ tay áo hắn.
Trước mắt Triệu Tuỵ bị che bởi dải lụa xanh từ váy nàng, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được ánh mắt khẩn cầu của vương phi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play