Diêu Hoàng vẫn còn nhớ rõ nỗi dằn vặt lần trước khi bị Vương gia chăm chú nhìn ngắm, nên lần này nàng đẩy xe lăn đến sát mép giường rồi mới quay người đi dập mấy ngọn đèn trong phòng.
Sáng nhất là đôi đèn sen mạ vàng, mỗi giá đèn vươn ra ba nhánh đỡ ba bông sen, trên đó thắp ba cây nến sáp to bằng bốn ngón tay.
Từ khe cửa sổ còn lùa vào chút gió nhẹ, ánh nến vàng nhạt chập chờn lay động, giống hệt trái tim nàng lúc này đang đập loạn nhịp.
Tiến đến gần, Diêu Hoàng cầm lấy chụp đèn đặt bên cạnh, vừa định úp lên một cây nến thì sau lưng bỗng vang lên giọng của Huệ Vương:
“Cứ để vậy.”
Để làm gì?
Vương gia không nói, nhưng Diêu Hoàng biết rõ — tối nay Vương gia không mang sách theo, ngoài nàng ra thì chẳng còn gì khác để ngắm.
Hơn nữa, giọng điệu bình tĩnh mang theo mệnh lệnh kia khiến Diêu Hoàng không còn lòng dạ nào để thương lượng. Ban ngày Vương gia còn dễ nói chuyện, nhưng đến đêm thì luôn bá đạo, cứng rắn. Dù thấy nàng khóc đến tội, miệng có dỗ dành thế nào thì chuyện nên làm vẫn làm, lòng dạ thật cứng rắn.
Diêu Hoàng đặt lại chụp đèn, chậm rãi quay về, buông xuống hai lớp màn mỏng, bên trong vẫn sáng rực.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT