“Thiếp thích được chàng bế thế này, vẫn chưa thấy đủ đâu.”
Diêu Hoàng từ nhỏ đã là một cô nương nghịch ngợm, khi những nữ oa oa khác ở hẻm Trường Thọ ngồi trong sân thi thổi cỏ thì nàng lại chạy theo ca ca trèo tường.
Nàng thích leo cây, hai cây hồng trong sân nhà ngoại tổ phụ, năm nào nàng cũng phải trèo lên vài lần.
Diêu Hoàng còn thích đu dây thật cao, có lẽ nàng trời sinh đã yêu cái cảm giác kích thích khi ở trên cao.
Cho nên, Diêu Hoàng cũng rất thích được phụ thân nhấc bổng lên cao. Chỉ là sau này nàng dần lớn, dù tình phụ tử thân thiết cũng không tiện để được bế kiểu đó nữa. Phụ thân không chủ động nhấc nàng, còn nàng – một đại cô nương – cũng sẽ không đeo bám phụ thân hay ca ca để được bế như hồi bé. Người duy nhất còn có thể chơi cùng nàng như vậy, chính là vị phu quân tương lai.
Nào ngờ, số mệnh trớ trêu, nàng lại gả cho một vị phu quân đôi chân có tật. Ba năm trước, khi chỉ dụ ban hôn của Vĩnh Xương đế hạ xuống, Diêu Hoàng đã hoàn toàn dập tắt giấc mộng cùng phu quân nô đùa kiểu đó.
Ấy vậy mà hôm nay, vị phu quân từng tật nguyền ấy đã hoàn toàn chữa khỏi đôi chân, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play