Diêu Hoàng nằm sấp trên mặt đất, có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ vào cỏ khi Thái tử dùng tay chống người mà dịch chuyển từng chút một.
Thanh âm kia vang lên khe khẽ, mà lại khiến lòng nàng quặn đau đến mức không muốn ngẩng đầu, dù Thái tử đã ngồi sát bên cạnh.
Gió thu thổi qua ngọn cây xung quanh, cành lá xào xạc lay động, càng khiến nơi này thêm tĩnh lặng. Con lợn rừng trúng tên nơi cổ đã ngừng giãy giụa, nằm im bất động. Hai người theo sau là Trương Nhạc và Vương Đống, sau khi nhìn thấy tay ra hiệu của Thái tử ngồi dậy, liền sớm lặng lẽ lui ra xa.
Triệu Tuỵ đưa tay lật người Thái tử phi đang nằm sấp dưới đất lại.
Lẽ ra có thể ôm nàng vào lòng, nhưng do hai chân còn chưa xác định được dị thường hay không, nên hắn không dám tùy tiện hành động.
Diêu Hoàng không ngờ Thái tử lại làm vậy, nước mắt dính trên mặt còn chưa kịp lau, đã bị hắn xoay lệch đi mất. Thái tử không muốn để nàng trông thấy bộ dáng chật vật của mình, nàng cũng không muốn để hắn thấy mình khó coi.
Nàng vội vàng ngồi bật dậy, quay lưng lại với Thái tử, một tay kéo tay áo lau nước mắt, tay kia giả bộ xoa eo:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT