Đèn chưa tắt, yêu trúc lại đè người nằm rạp trên lưng Thái tử phi. Giờ khắc này, chỉ cần Diêu Hoàng nghiêng đầu liếc nhìn, là có thể thấy được đôi chân tàn tật mà ba năm thành thân cũng chưa từng được phu quân cho nàng nhìn thấy.
Chỉ là vị phu quân dè dặt ấy luôn cảm thấy đôi chân gầy yếu kia chẳng thể đưa ra trước mặt người, vì vậy vẫn luôn giấu giếm che đậy. Diêu Hoàng tất nhiên sẽ không ghét bỏ, song nàng nguyện lòng thuận theo sự dè dặt của hắn, bởi vậy vẫn chưa từng quay đầu lấy một lần, chỉ lặng lẽ vùi mình trong mái tóc đen rối loà kia, nức nở khe khẽ.
Những lời Diêu Hoàng nói với Vĩnh Xương Đế trước dạ yến, cũng không phải toàn lời nịnh bợ. Vương phủ là địa bàn của nàng và Thái tử, phu thê bọn họ là lớn nhất, có buông thả thế nào cũng được. Nhưng Đông cung thì khác, nơi ấy thuộc hoàng cung, là địa bàn của Vĩnh Xương Đế. Tuy rằng Đông cung cách điện Càn Nguyên đủ xa, song giữa hai nơi vẫn có tường cung, đêm đến còn có cấm vệ tuần tra, nếu đêm khuya thanh tĩnh, lỡ có ai tai thính nghe được thì sao?
Diêu Hoàng nhớ lại những ngày sống ở hẻm Trường Thọ, nhất là vào mùa xuân, nửa đêm thường có tiếng mèo hoang kêu loạn vọng vào từ ngõ nhỏ.
Hiện tại, nàng và Thái tử cũng chẳng khác gì hai con mèo ấy.
“Đêm nay sao yên tĩnh vậy?”
Thái tử từ hình dáng yêu trúc biến lại thành người, nằm xuống bên cạnh, kéo chăn lên rồi ôm Thái tử phi chẳng còn chút sức lực vào lòng, từ phía sau khẽ hôn lên vai nàng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT