Sau khi lên thuyền, trong đầu Vĩnh Xương Đế vẫn còn lưu lại bóng lưng cưỡi ngựa rời đi của lão Nhị.
Mùa thu năm ngoái Hiền phi từng nhắc qua chuyện phu thê lão Nhị có đi cưỡi ngựa, nhưng trong tưởng tượng của Vĩnh Xương Đế, cảnh tượng ấy hẳn là lão Nhị ngồi trên lưng ngựa chậm rãi dạo bước, nào dám nghĩ hắn còn có thể thúc ngựa phi nhanh như lúc chân chưa tàn?
Cưỡi ngựa vốn cần dùng sức đôi chân, chân lão Nhị không cử động được, vậy thì eo lưng cùng tay hắn phải dùng sức gấp bội, phối hợp thêm kỹ thuật điêu luyện, mới có thể khiến người ngoài nhìn vào không thấy sơ hở, giống như người bình thường đang thoải mái rong ruổi.
Lão Nhị vốn không phải loại tính tình phóng khoáng tùy hứng. Có hài tử té ngã rồi vẫn có thể bật cười đứng dậy, cũng có hài tử ngồi bệt xuống đất khóc um lên; còn lão Nhị là kiểu mặt không cười cũng chẳng khóc, nhìn bên ngoài thì dường như không có gì, nhưng trong lòng lại âm thầm chịu đựng khổ sở. Khi xưa hắn bảy tám tuổi, người lớn vừa nhìn là biết, đứa nhỏ này chẳng qua vì không có trưởng bối để dựa vào nên mới bị ép chín ép già sớm như thế.
Thành ra từ khi đôi chân phế rồi, hắn thà ru rú trong vương phủ, cũng không muốn lộ diện để người khác nhìn thấy vết thương của mình.
Chính là nàng tức phụ hoạt bát sáng sủa kia đã kéo lão Nhị ra khỏi vỏ bọc, khiến hắn không chỉ có thể bình thản ngồi xe lăn xử lý công vụ, mà thậm chí còn có thể ung dung để người dìu hay cõng mình lên ngựa trước mặt bao người.
Vĩnh Xương Đế một đời tôn quý, nghĩ nếu có một ngày mình không thể đi được, cần người khiêng lên long ỷ hoặc nâng lên lưng ngựa, hẳn khi ấy ông sẽ thay đổi tính nết, nhìn ai cũng thấy chướng mắt — bởi vì họ đã thấy được dáng vẻ chật vật nhất, nhục nhã nhất của một đế vương vốn nên tôn nghiêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play