Rời khỏi ngự thư phòng, khi đẩy vương gia trở về Công nộ, Thanh Ải nhận ra có rất nhiều quan viên đi lại trong sân đang lén lút quan sát chiếc xe lăn của vương gia.
Thanh Ải nhớ lại cảnh lúc rạng sáng, Khánh Vương cầm đèn lồng, khiến cho cả đám quan viên có thể nhìn rõ chiếc xe lăn mới của vương gia.
Khi ấy, máu trong người Thanh Ải còn lạnh hơn cả gió buốt liên tục thổi tới, bởi vì hắn biết vương gia vốn không thích người khác chú ý quá nhiều đến đôi chân hay chiếc xe lăn của mình.
Trong mắt vương gia, đôi chân tàn cùng chiếc xe lăn bên dưới đã trở thành một vết sẹo, mà có ai lại thích bị người khác chăm chăm nhìn vào vết sẹo rồi bàn tán chứ?
Vừa cảm thấy đau lòng thay cho vương gia, Thanh Ải vừa giận Khánh Vương làm bừa, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng để hôm nay hầu hạ cẩn thận hơn, tránh để tâm trạng vốn đã khó chịu của vương gia thêm phần tồi tệ.
Thế nhưng, sau khi bãi triều trời đã sáng hẳn, Thanh Ải nhìn rõ khuôn mặt vương gia mới bất ngờ phát hiện vương gia dường như không hề bị chuyện đó ảnh hưởng. Kể cả lúc này, khi bị một vài tiểu quan trong Công bộ len lén nhìn chiếc xe lăn, vương gia cũng vẫn điềm nhiên như không, vào đến công phòng ngồi xuống trước bàn làm việc, liền tiếp tục xem xét tấu chương.
Khi đứng một mình chờ bên ngoài, Thanh Ải chợt nhớ đến câu vương gia nói với Khánh Vương—rằng chiếc xe lăn mới là do vương phi lo ngại ngài bị lạnh nên đã cho làm mặt ghế da bò.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play