Việc Hạ Du Nguyên biết vẽ tranh khiến Lý Quỳ Nhất thoáng chút kinh ngạc.
Có lẽ điều khiến cô ngạc nhiên không phải là việc cậu biết vẽ, mà là khi vẽ tranh, cậu toát ra một khí chất tĩnh lặng hiếm thấy, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày của cậu. Trước giờ, cô quen nhìn thấy sự phóng khoáng, đắc ý, ngang ngược hay cáu kỉnh của cậu. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu cụp mắt, chuyên tâm nhìn vào biển hoa trước mặt, trầm tĩnh như mặt hồ lặng in bóng một vầng trăng mong manh đầy từ bi.
Có học sinh lớp khác đi ngang qua cửa sổ lớp 12, không nhịn được liền thò đầu vào nhìn, rồi đồng loạt thốt lên:
“Oa! Đẹp quá!”
Không rõ là khen người hay khen tranh.
Chỉ khác ở chỗ, có người thẹn thùng, lời khen rụt rè khe khẽ; có người táo bạo, vỗ tay khen ngợi mà chẳng kiêng dè.
Mà người đang vẽ ấy thì như thể chẳng nghe thấy gì, chẳng ngoái đầu lại lấy một lần.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play