"Bọn họ từ phía trung gian nhà ở đi ra, Thẩm Thanh Vũ hẳn là đang ở trong đó."
Lục Cảnh Chi sau khi suy đoán, liền quay sang nói với Tần Tình: "Đợi lát nữa chúng ta dẫn người đi, ngươi đi mang Thẩm Thanh Vũ ra."
"Hành."
Tần Tình đại khái hiểu được ý đồ của Lục Cảnh Chi.
Dù sao giờ đã khuya, không biết Thẩm gia tiểu thư có bị sơn phỉ hành hạ đến nỗi thân thể tổn hại hay không. Nếu đã tổn hại, một mình Lục Cảnh Chi là nam tử, không thể dễ dàng đối mặt với cảnh này. Còn Tần Tình, nàng là nữ tử, lại là lang trung, không có gì phải kiêng kỵ.
"Cái này ngươi cầm."
Lục Cảnh Chi nói, đưa cho Tần Tình một thanh chủy thủ, tay cầm khảm đá quý hồng bảo thạch.
"Đa tạ phu quân."
Trong câu chuyện gốc, thanh chủy thủ này là vật quý giá mà Lục Cảnh Chi hết mực yêu thích, người khác đụng vào đều không cho phép. Thanh chủy thủ này được khảm đá quý nhìn thật xa hoa.
"Chẳng qua nếu không có tiền, có thể đem đá quý đó móc ra đi cầm đồ."
Tần Tình đang muốn động thủ, nhưng Lục Cảnh Chi lại hỏi: "Ngươi sợ không?"
"Sợ thì chẳng phải là không đi sao?"
Tần Tình thấy câu hỏi thật vô nghĩa, nàng chỉ lo sao cho hành động nhanh chóng để giải quyết tình huống, cũng không muốn nói những lời thừa thãi.
Nàng không thích Lục Cảnh Chi cứ dài dòng, liền từ một bên đường vòng qua, nhanh chóng tiến vào trong phòng.
Lục Ngũ và Lục Thất lúc này đang vội vàng cứu Thẩm Lạc, hoàn toàn bỏ lỡ màn này.
Trong phòng, đèn đuốc sáng trưng.
Thẩm Thanh Vũ bị trói trên giường, ngực đã bị cởi bỏ lớp vải, lộ ra làn da trắng ngần với những vết bầm tím.
Thẩm Thanh Vũ sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ứa lệ, còn đang thất thần.
"Ngươi đừng nhúc nhích, ta sẽ cởi dây thừng cho ngươi."
Tần Tình lấy ra chủy thủ, nhẹ nhàng cắt đứt dây thừng.
Lục Cảnh Chi quả thực rất yêu quý thanh chủy thủ này, đúng là một vật bảo bối!
"Ngươi... ngươi là ai?"
Thẩm Thanh Vũ khụt khịt mấy tiếng, sắc mặt đỏ bừng, cơ hồ xấu hổ đến mức muốn chết đi.
Nàng có thể cảm nhận được tình trạng bi thảm của mình, nàng đã mất đi sự trong sạch, bị mười mấy tên sơn phỉ quấy rối.
"Chỗ này không phải là nơi nói chuyện đâu."
Tần Tình kéo Thẩm Thanh Vũ từ trên giường xuống, hỏi: "Ngươi còn có thể đi được không?"
"Có thể."
Thẩm Thanh Vũ yếu ớt đứng dậy, vừa mới đứng lên liền lảo đảo, suýt ngã quỵ xuống đất.
Ngoài cửa, tiếng đánh giết đã truyền đến, thời gian vô cùng cấp bách.
Tần Tình liền kéo Thẩm Thanh Vũ chạy nhanh ra ngoài, trực tiếp tránh vào trong khu rừng.
Chỉ cần vào trong rừng, thì có thể cùng sơn phỉ chơi trò trốn tìm, chờ Lục Cảnh Chi đến tìm bọn họ.
"Thẩm tiểu thư, ta là lang trung, cho nên ngươi phải tin tưởng ta."
Tần Tình giúp Thẩm Thanh Vũ kiểm tra sơ qua, nhưng những tên sơn phỉ kia còn chưa kịp xuống tay.
"Hôm nay xuống núi rồi, tất cả sơn phỉ sẽ bị diệt khẩu, đây chỉ là một hồi ác mộng, chưa có gì xảy ra cả."
Thời đại này, nữ tử danh tiết quan trọng hơn cả mạng sống.
Ngay cả ở thời hiện đại, nếu một nữ tử gặp phải sự quấy rối như vậy, cũng sẽ để lại bóng ma suốt đời.
Tần Tình cố gắng trấn an Thẩm Thanh Vũ, giúp nàng lấy lại bình tĩnh.
"Tỷ tỷ, ta đã từng gặp ngươi ở Kinh Thành."
Thẩm Thanh Vũ hít hít mũi, trong bóng đêm, nàng cảm nhận được hai người đang tiến lại gần. Ánh mắt của nàng sáng như sao.
Mấy năm trước, nàng theo gia đình vào Kinh thành, đúng lúc đuổi kịp Lục Cảnh Chi và Tần gia đính hôn. Khi đó, nàng mới mười tuổi, chỉ là một cô bé ngây ngô, tò mò chạy tới xem thử.
"Ngươi thật đẹp."
Lúc ấy, Tần Tình vừa xuất hiện, khiến người ta như chao đảo, sắc đẹp ấy giống như thần tiên.
Thẩm Thanh Vũ đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Nhiều năm qua đi, không ngờ hai người lại gặp lại nhau trên núi này, mà Thẩm Thanh Vũ lại là người chật vật nhất lúc này.
"Đâu có đẹp, đợi khi ngươi gả chồng rồi, sẽ còn đẹp hơn nữa."