Úc Hải Hành bỗng thấy một luồng hơi lạnh từ đầu đến chân chạy dọc sống lưng. Giọng nói quen thuộc ấy, như thể từ địa ngục vọng lên, khiến hắn cứng đờ, không dám nhúc nhích dù chỉ một li. Dẫu không nhìn thấy gì, hắn vẫn cảm giác có thứ gì đó khổng lồ, che trời lấp đất đang đè ép xuống, khiến lồng ngực tắc nghẽn, quên cả cách thở.
Mãi một lúc sau, hắn mới cứng nhắc quay đầu. Đôi mắt tức thì trợn trừng, gần như lồi ra khỏi hốc mắt.
Thẩm Huỳnh chỉ vận độc một chiếc áo trong trắng muốt, vài mảnh vụn gỗ và tro bụi vương trên y phục. Gương mặt nàng đen sạm như đáy nồi, đôi mắt hẹp dài nheo lại thành một đường chỉ. Thân ảnh mỏng manh là vậy, nhưng lại toát ra một luồng khí tức khiến người ta kinh hãi đến tột độ, tựa hồ hàn khí từ địa phủ đang từng tia, từng sợi len lỏi, ăn sâu vào tâm mạch. Phía sau nàng, dường như có một ngọn lửa vô hình đang hừng hực bùng cháy.
Hiện trường bỗng trở nên tĩnh lặng một cách quỷ dị. Mọi người lập tức như bị điểm huyệt, chết sững, dõi theo bóng hình vừa đột ngột xuất hiện. Ai nấy theo bản năng nín thở, toàn thân gai ốc dựng đứng.
Chỉ thấy nàng gằn từng tiếng, chậm rãi, rành rọt: "Hơn nửa đêm... làm cái gì mà ồn ào?!"
Đôi mắt của Úc Hải Hành càng mở to hơn, gương mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Không, chuyện này là không thể! Nàng ta làm sao có thể ở đây? Không phải đã nhận chiến thư, đi Vô Phương Thành rồi sao? Phí Diệp Thư của Minh Tâm Tông rõ ràng nói đã tận mắt nhìn thấy nàng ta mà, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?!
"Ngươi... ngươi làm sao có thể... A!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT