Thẩm Huỳnh đang tưới nước cho củ cải. Từ sau khi trở về từ Ấn Thiên Thành, củ cải đã tự mình ở trong vườn rau, không chịu ra ngoài. Có thể là do ám ảnh tâm lý, dù linh khí trên người nó đã sớm hồi phục, lá cây cũng đã mọc lại, nhưng nó vẫn giữ nguyên hình dáng củ cải, không chịu biến trở lại hình người.
"Củ cải à, cứ ngồi xổm mãi làm gì, biến về hình người sớm một chút đi." Thẩm Huỳnh vừa tưới nước vừa lời nói thấm thía khuyên nhủ.
"Kỉ!" Quả nhiên tỷ tỷ vẫn thích dung nhan tuyệt thế của ta!
"Ngươi không biến hình người, thì không đủ người quét dọn!"
"..." Cảm giác củ cải trong lòng trúng một mũi tên.
Thẩm Huỳnh đang định khuyên thêm vài câu, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ không xa truyền đến.
"Kì lạ, rõ ràng là hướng này, sao lại không tìm thấy người?" Phong Ảnh một đường đi theo hướng Cô Nguyệt chỉ tới. Hắn cũng cảm nhận được hơi thở của người ở gần đây, nhưng lại không thấy bất cứ bóng dáng nào. Trong lòng hắn càng thêm tức giận, không ngờ đường đường là Chưởng môn một phái, lại là loại người giấu đầu lòi đuôi thế này. Hắn liền trầm giọng, truyền thần thức nói: "Hệ thống, điều tra bản đồ nơi này." Hắn không tin không tìm ra được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play