Cô Nguyệt và Thẩm Huỳnh ở nhà năm sáu ngày, Thẩm Tĩnh vẫn chưa trở về.
Sau khi kiên quyết từ chối lời mời chơi game của Thẩm Huỳnh, nàng không còn đồng phạm nên đành tiếp tục với chiếc máy chơi game cổ lỗ của mình. Còn Ngưu ba ba lại say mê với công nghệ của Tinh Võng, vẫn luôn nghiên cứu các thao tác trên chiếc vòng tay.
"Đói quá đi!" Thẩm Huỳnh như một đống bùn nằm dài trên sofa, hoàn toàn không có chút tinh thần nào khi chơi game. "Ngưu ba ba, ngươi có chắc không thử quán ăn tại gia ta nói không?"
"Cút!" Cô Nguyệt trợn mắt. Một lúc sau, sắc mặt hắn chùng xuống, cầm lấy điện thoại trên bàn. Hắn có chút ngập ngừng nhấn gọi một đống đồ ăn hộp, coi như phí ở trọ.
Hắn quay người liếc nhìn kẻ tham ăn nào đó. Hắn nhíu mày. Thẩm Tĩnh cũng không biết khi nào mới trở về.
Trong lòng tức khắc dâng lên một tia cảm xúc khó tả. Hắn vẫn luôn cho rằng miệng Thẩm Huỳnh không bao giờ ngừng nhai là vì nàng có thuộc tính tham ăn bẩm sinh. Hơn nữa với thực lực ngoại quải khủng khiếp của nàng, hắn căn bản không hề suy xét đến vấn đề cơ thể nàng có gì bất thường hay không. Bản thân Thẩm Huỳnh lại là người không quan tâm đến bản thân. Nếu không phải Thẩm Tĩnh nhìn ra, có lẽ sẽ không bao giờ có ai nhận ra, thậm chí còn khuyên nàng ăn ít lại.
Không đúng, có lẽ đầu bếp đã nhận ra. Cho nên cứ đến giờ cơm là cậu không chút do dự chui vào nhà bếp nấu ăn. Rõ ràng cậu rất để ý đến từng hành động của nàng, nhưng lại chưa bao giờ lo lắng nàng sẽ bị ăn no quá.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT