Cô Nguyệt sững sờ, nhìn Thẩm Huỳnh, rồi lại nhìn Tuyên Đồng đang cười càng sâu hơn. Cái quái gì vậy?
"Ta vẫn quen ngươi gọi ta là Tiểu Ải Tử hơn." Tuyên Đồng mang theo chút kiêu ngạo cười. Nàng bước nhanh đến trước mặt Thẩm Huỳnh. "Chưởng môn quả nhiên vẫn anh minh như vậy. Ngài nhìn ra từ khi nào thế? Mệt ta còn cố ý phong ấn ký ức, lại phân ra một tia tàn hồn đấy."
"Ừm..." Thẩm Huỳnh nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Từ lúc Ma Thần bảo chúng ta đi tìm ngươi."
Khóe miệng Mạnh bà giật giật, cả người héo rũ. "Vậy chẳng phải từ lúc bắt đầu ngươi đã biết rồi sao? Chưởng môn, ngài không thể cho ta chút mặt mũi sao? Đổi sang một thời gian khác để dỗ ta không được à?"
"À." Thẩm Huỳnh gật đầu, tiếp tục nói. "Vậy là từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy hồn phách của ngươi không bình thường."
"..." Vậy chẳng phải là còn sớm hơn sao?
"Từ từ!" Cô Nguyệt vẻ mặt ngây ngốc, ngắt lời hai người. "Thẩm Huỳnh! Tiểu Ải Tử nàng... nàng là Mạnh bà ư? Ngươi... ngươi TM biết từ đầu, mà lại không nói với ta?!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play