"Là Minh giới âm hà!" Trữ Minh cũng kinh hãi. Minh giới âm hà vô hình vô tướng nhưng lại ở khắp mọi nơi. Nó không gây ảnh hưởng đến quỷ hồn và quỷ tiên của Minh giới, nhưng với những người khác, ngay cả thần hồn cũng có thể bị nuốt chửng. "Các vị cẩn thận, âm hà này luôn thay đổi, thuật pháp không thể phát hiện được."
Nói xong, hắn ngạc nhiên nhìn về phía người phụ nữ đang lười biếng đứng sau kiếm của Nghệ Thanh, "Vị đạo hữu này vậy mà... có thể nhìn thấy âm hà?"
"Mắt của nàng không giống chúng ta!" Cô Nguyệt đưa cho Trữ Minh một ánh mắt đầy ẩn ý. Việc có con mắt "ngoại quải" gì đó thì cứ quen dần đi. "Chúng ta mau đi thôi, nơi đây đen như mực không biết còn có thứ gì nữa!"
"Không xa, ngay phía trước thôi." Trữ Minh chỉ tay về phía trước. Mấy người lúc này mới đổi hướng bay tới.
Riêng Thẩm Huỳnh thì ngẩn người, nhìn ngó xung quanh. Nơi này tối lắm sao? Rõ ràng là vàng rực một mảnh, còn có chút chói mắt ấy chứ! Đương nhiên, trừ con sông đen kịt đột nhiên lơ lửng giữa không trung kia ra.
Mấy người bay không lâu, liền thấy một tòa cung điện đang lơ lửng giữa không trung. Xung quanh đâu đâu cũng là âm khí nồng đậm. So với những cung điện to lớn, hùng vĩ ở Long Uyên và Ngô Tê Sơn, động phủ này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một mình một tòa.
Không biết có phải vì âm khí quá nặng hay không mà ngay cả những du hồn phiêu đãng cũng hiếm thấy hẳn. Cả không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của mấy người đang bước vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play